Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 23: Tìm Một Người Bố Mới 2





“Con muốn ở cùng với bố, mặc dù con biết như vậy sẽ không tốt cho bố, sẽ trở thành phiền toái cho bố, sẽ có ảnh hưởng không tốt cho bố.
Nhưng kể cả như vậy bố cũng không bỏ mặc con, từ đầu đến cuối đều chưa từng vứt bỏ con, vậy giờ đây tại sao bố lại không thể chấp nhận mẹ?”Tiểu Bảo nhìn Cố Hướng Đông không nói lời nào ở trước mặt mình, cậu bé không thèm để ý đến anh nữa, tự tắm rửa xong rồi vào phòng tìm Sở Y Nhất.
Thật tình, cậu bé không muốn người bố này nữa.“Nếu bố vẫn muốn đuổi mẹ đi, vậy thì con sẽ rời đi cùng với mẹ.”Đi thì đi, đi cùng với mẹ, tìm một người bố tốt hơn, đến lúc đó đừng có hối hận là được.“Về lại đi, mau cởi đồ rồi lên giường đất ngủ.” Sở Y Nhất thu dọn đống hỗn độn xong liền cầm lấy chậu, định đi ra ngoài đổ nước.“Mẹ, mẹ đừng đi nữa, vừa mới khỏe một chút, đừng lại bị trúng gió.

Cố Hướng Đông sẽ đổ nước giúp mẹ.” Tiểu Bảo kéo Sở Y Nhất, chỉ tay về phía Cố Hướng Đông.“Này, nhóc, con sao vậy? Trước đây không phải con rất thích bố của mình sao, hôm nay lại làm sao thế, không định tha thứ cho bố con à?” Sở Y Nhất mỉm cười nhéo nhéo mũi của Tiểu Bảo.“Con không thích nữa, mẹ à.
Đợi mẹ khỏe lại rồi chúng ta cùng rời đi, không cần phải đợi người khác đuổi chúng ta đi, đến lúc đó mẹ hãy kiếm cho con một người bố mới nhé.”Sau khi Cố Hướng Đông đi vào, đúng lúc anh nghe thấy câu này, bước chân dừng lại một lát, nhưng vẫn không nói gì, lại đi ra ngoài với thau nước trong tay.“Tiểu Bảo, không được nói linh tinh.
Mọi người đều có quyền lựa chọn phải không? Chúng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, điều gì bản thân mình không muốn thì chớ làm cho người khác, có biết chưa?” Nhưng mà xem ra nhiệm vụ đó của cô không thể hoàn thành được nữa, một hồi quay về cô sẽ hỏi lại xem có đổi cái khác được không.“Mẹ, mẹ có chịu dẫn con theo không? Nếu như mẹ muốn rời đi, con muốn đi cùng với mẹ.
Tuy nhiên, mẹ sẽ bị những người độc mồm độc miệng đó đàm tiếu, còn bị bọn họ mắng, mẹ vẫn sẵn lòng dẫn con theo chứ?”“Trong cái đầu nhỏ bé của con đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô muốn dẫn con đi theo, nhưng hiện tại cô không có khả năng để nuôi con.
Hay là vậy đi, con cho cô thêm thời gian, cô nhất định có thể cho con một điều kiện sống tốt hơn.
Còn nữa, cô không quan tâm đến những lời đàm tiếu của người khác, bản thân cô cũng hoàn toàn không quan tâm bọn họ nói gì cô.”Sở Y Nhất suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Tiểu Bảo, con đừng nghĩ nhiều nữa, trẻ con thì nên vui vẻ.

Con đi ngủ đi, ngày mai lại là một ngày đáng mong chờ.”Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nằm xuống, nhắm mắt lại, Sở Y Nhất vỗ về dỗ dành cậu bé, chẳng lâu sau thì cậu bé ngủ thiếp đi.“Quản gia nhỏ.”“Chủ nhân.”“Đổi nhiểm vụ khác, nhiệm vụ của quản gia giao cho tôi thật là hỗn độn.
Tôi sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này được chứ?”Hiện tại trong trang trại này đã cất giữ mẻ ngũ cốc đầu tiên, diện tích đất cũng tăng lên.
Nhìn khu chăn nuôi bên cạnh, đôi mắt của Sở Y Nhất cũng sáng lên, nếu xây dựng ở khu đó, chẳng phải sẽ có thịt ăn rồi sao.“Chủ nhân, nhiệm vụ một khi đã đưa ra thì không thể thay đổi, nhưng vì tình thế đã thay đổi, nên phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tăng lên.”“Ồ? Cái kia là gì vậy?”“Là khu vực chăn nuôi mà chủ nhân đang mong đợi, tôi tặng cho chủ nhân mười con lợn làm quà.”“Được, hoàn thành” Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, một khi nghe tới việc có thịt ăn, Sở Y Nhất lập tức bừng bừng khí thế.“Quản gia cũng đừng có lười biếng, hãy chăm sóc nông trại thật tốt.”“Được, chủ nhân.”Sở Y Nhất nhẹ nhàng vén chăn bông lên, cô muốn xuống giường.“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Tiểu Bảo nói với giọng mơ màng.“Mẹ đi gọi bố con vào ngủ.

Không phải con bảo là bà không cho bố con vào phòng nữa rồi sao, đêm hôm thế này, phải bảo bố con đi đâu ngủ đây.”“À, dạ.” Tiểu Bảo trở mình và ngủ tiếp.“Sao lại ra ngoài rồi? Còn cần gì nữa sao?” Nhìn thấy cô đi ra, anh tưởng rằng cô muốn lấy thứ gì đó.“Không, không cần gì cả.
Chỉ là em nghe Tiểu Bảo nói mẹ không cho anh vào phòng của mẹ ngủ nữa, trời tối lại lạnh, sợ anh không có chỗ ngủ.
Hay là anh qua bên chỗ em đi, giường cũng rộng, ngủ được mà.” Sở Y Nhất càng nói càng đỏ mặt, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang hoảng loạn.Cố Hướng Đông dường như đang nghi ngờ lỗ tai của chính mình, khi nhìn Sở Y Nhất hơi cúi đầu xuống, anh mới nhận ra cô đang rất nghiêm túc.“Dù gì cũng là em đã chiếm phòng của anh, nếu như anh không có chỗ ngủ, em sẽ rất áy náy, anh còn đang bị thương nữa chứ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.