[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình

Chương 7: Điện Báo (4)




“Đồng chí.” Tô Duệ gọi cảnh vệ viên lại, gật nhẹ với Vương Hồng Chí: “Vị đồng chí này đưa chúng tôi trở về là được rồi, không cần làm phiền anh phải chạy đi một chuyến.”
Cảnh vệ viên không dám tự quyết định, nhìn về Triệu Khác đang ngơ ngẩn cầm lấy điện báo ở bên cạnh.
Triệu Khác ngẩng đầu nhìn thấy hai cánh tay gầy yếu đang ôm đứa bé của Tô Duệ: “Để cậu ấy đi theo đi. Lòng bàn chân của Niệm Doanh bị hòn đá nhỏ dưới núi cứa rách, không thể xuống đất, trên đường cũng phải ôm suốt, để cho cậu ấy đi cùng có thể bế thay.”
Tô Duệ ngẩn ra, vươn tay nâng bàn chân của Lâm Niệm Doanh lên, vết thương đã được xử lý đơn giản, phần da bị rách đã bị cắt đi, phía trên đổ nước thuốc màu tím, nhưng mà vẫn có thể nhìn được là bị thương không nhẹ.
“Có đau hay không?” Tô Duệ hỏi.
Không chờ Lâm Niệm Doanh đáp lại, Tiểu Hắc Đản đã ở trong lòng Vương Hồng Chí kêu lên: “Anh trai yếu ớt! Nhìn xem, chân của con cũng không sao, lêu lêu... đồ yếu ớt...”
“Đồng chí Tô!”Chu Trường Cung không biết nghĩ đến cái gì mà gọi Tô Duệ lại.
Tô Duệ buông chân của Lâm Niệm Doanh ra: “Sư đoàn trưởng Chu mời nói.”
“Mùa mưa không thể sửa nhà được, tạm dừng thời hạn xây dừng công trình, cô không cần tiếp tục đi giúp trát rơm làm phôi đất nữa. Bên chỗ cục phát triển nông nghiệp đã giao nhiệu vụ trồng trọt trăm mẫu khoai tây cho các chiến sĩ, mấy người chiến sĩ nuôi quân cũng bị điều đi giúp đỡ, sĩ quan hậu cần đang bận rộn không làm xuể, cô đến phòng bếp để giúp một tay đi.”Chu Trường Cung nói.
“Hả! Tôi đến phòng bếp giúp đỡ sao?” Tô Duệ giật mình: “Tôi...”
Chu Trường Cung vẫy vẫy tay với cô: “Ngày mai nhớ đến tìm sĩ quan hậu cần để trình diện.”
Nói xong, ông ấy vừa đi theo Triệu Khác vào bên trong vừa hỏi: “Điện báo gửi từ đâu vậu?”
“Lô Thị.”Triệu Khác quay đầu liếc nhìn Tô Duệ đang ngây ngốc: “Bộ đội ta còn thiếu một người lính nấu ăn sao?”
“Chỉ là muốn cô ấy bận rộn lên mới tốt, đỡ phải suy nghĩ lung tung xảy ra việc gì khác.” Chu Trường Cung nói: “Cần phải xin nghỉ phép về nhà một chuyến không?”
“Vâng.” Triệu Khác gật đầu.
Rừng núi đã được nước mưa gột rửa, không khí vô cùng trong lành, hít sâu một hơi, hơi nước trong không khí như thể mang theo chút vị ngọt.
Trên chân Tô Duệ mặc một đôi giày cỏ, không biết là do đi đường nhiều, hay là bị nước mưa ngâm trong thời gian dài mà lúc xuống dốc thì chân bị trượt một cái, đầu ngón chân trực tiếp đâm thủng giày chui ra, thiếu chút nữa đã khiến Lâm Niệm Doanh trong lòng bay ra.
“Ấy, cẩn thận!” Cảnh vệ viên duỗi tay túm lấy áo mưa trên người Tô Duệ, nhìn thềm đá dựng đứng phía dưới mà kinh hồn bạt vía nói: “Chị dâu, để tôi bế cho.”
Tô Duệ thu hồi ánh mắt rơi trên rừng núi, lúng túng cười một cái, vỗ vỗ sau lưng Lâm Niệm Doanh rồi đưa cậu bé qua.
Sau đó cúi người cởi đôi giày cỏ trên chân ra ném vào gốc cây, chân trần giẫm lên bậc thềm đi theo đằng sau hai người, đi xuống chẳng mấy chốc đã đến bên dòng suối.
Dòng suối rộng hơn hai mươi mét này giống như là một ranh giới chia cách bệnh viện tướng quân, khu vực canh tác, khu gia quyến đang được xây một nửa, trường học và hợp tác xã với doanh trại quân đội.
Nhưng mà, tuy rằng bệnh viên quân y ở mặt bắc dòng suối, nhưng lại được xây dựng sát ngay bên dòng suối, chỉ cách doanh trại quân đội có một con suối mà thôi.
Mấy người băng qua cầu đá, đi đến khu gia quyến ở phía sau, xuyên qua bờ ruộng, xa xa nhìn thấy từng người chiến sĩ đang mặc áo tơi áo ĩ, hoặc gặt hoặc đeo sọt trúc trên lưng, đang bận rộn ở giữa ruộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.