[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình

Chương 11: Bỏ Nhà Ra Đi (1)




“Vừa rồi Sư đoàn trưởng Chu cho người qua đây nói, ngày mai cho một người đến đây giúp đỡ chúng ta. Yêu cầu duy nhất chính là đừng để cho người ta rảnh rỗi.”
Nhổ nước ra, sĩ quan hậu cần mơ hồ nói: “Chuyện này cậu tự mình làm chủ là được rồi, không cần hỏi tôi.”
“Không phải, phòng bếp đều là đám đàn ông, đột nhiên ông ấy đưa một đồng chí nữ trẻ tuổi qua đây, ông nói tôi phải sắp xếp làm sao chứ. Ông nghĩ biện pháp giúp tôi từ chối đi.”
Sĩ quan hậu cần ngẩn ra: “Đồng chí nữ sao?”
“Ừm, nửa tháng trước theo quân đến đây, mang theo hai đứa bé, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ bốn tuổi.” Đại Bàn bực bội nói: “Ông nói xem, không lo ở nhà chăm con đi, chạy đến chỗ tôi xen vào làm cái gì.”
“Nếu như nhỡ may trong lúc làm cơm có đứa bé đột nhiên xông vào bị đụng bỏng thì tính do ai?”
“Đồng chí nữ!” Sĩ quan hậu cần nhớ đến cô gái có kĩ thuật dùng đao đẹp mắt ở bên suối thì lập tức đến hứng thú: “Ngày mai qua đây sao?”
Đại Bàn: “...”
“Ha Ha.” Đại Bàn cười lạnh hai tiếng: “Nói cả nửa ngày mà ông chẳng nghe lọt chữ nào.”
“Tên thối.” Sĩ quan hậu cần thả muôi nước xuống, vỗ Đại Bàn “Bộp” một cái, quát: “Nói chuyện với sư phụ mình như thế hả!”
“Được được, có bản lĩnh thì ngày mai ông đừng đi, tự mình dẫn dắt hai ngày thử xem.”
“Dẫn thì dẫn!” Nếu thật là cô gái kia thì ông ấy còn nhặt được bảo bối nữa.
“Mẹ ”
“Thím”
Tô Duệ ngẩng đầu thấy trên đường núi quanh có khúc khuỷu, Tiểu Hắc Đản buông tay của Lâm Niệm Doanh ra rồi xông tới giống như pháo trận.
“Chậm chút! Chậm chút!” Tô Duệ nhấc thùng gỗ nhanh chóng chạy đến, trước khi nhóc con ngã lộn nhào thì thả gậy tre xuống rồi vươn tay đón lấy cậu bé.
“Không phải nói con chậm một chút sao? Không có lỗ tai phải không!” Tô Duệ đẩy nhóc con trong lòng ra, nhéo nhéo lấy vành tai của cậu bé.
“Hì hì.” Tiểu Hắc Đản kéo tay của Tô Duệ, cười nói: “Bởi vì con biết mẹ sẽ đón được con mà.”
Lấy phần sức mạnh hồi nãy của cậu bé, nếu là nguyên chủ thì không thể đỡ nổi.
Tô Duệ gõ gõ lên trán của cậu bé: “Con cũng biết nói chuyện thật đấy!”
Nói xong, cô dắt tay nhỏ của cậu bé rồi bước đi.
“Thím, thật xin lỗi, cháu không giữ được em trai.” Lâm Niệm Doanh đứng ở giữa đường nắm lấy góc áo, nhìn Tô Duệ thấp thỏm nói.
Tô Duệ buông tay của Tiểu Hắc Đản ra rồi cúi người xuống ôm lấy cậu bé.
“A” Lâm Niệm Doanh giật mình thốt lên một tiếng, ôm cổ của Tô Duệ lặng lẽ dò xét, khoé miệng nhẹ nhàng vểnh lên.
“Mẹ!” Tiểu Hắc Đản không hài lòng nói: “Sao mẹ lại bế anh ta chứ?”
“Anh ta là ai?” Tô Duệ cúi đầu nhìn cậu bé, ánh mắt bình thản.
Tiểu Hắc Đản rụt rụt cổ tựa như chim cút, tròng mắt đảo một vòng nhìn vào bên trong thùng gỗ: “Oa, thật là nhiều cá!”
“Mẹ, một lát nữa chúng ta sẽ ăn cá sao?” Lúc trước bà Vương nấu canh cá cho cậu bé uống, vô cùng thơm ngon: “Nấu canh uống có được không?”
“Niệm Huy, đừng trốn tránh vấn đề. Anh ta là ai?”
Niềm hứng thú của Tiểu Hắc Đản bị cắt ngang, vô cùng không vui nên ấm ức không nói.
Tô Duệ lẳng lặng nhìn cậu bé.
“Thím...” Lâm Niệm Doanh bất an lên tiếng.
“Nó là em trai, Niệm Doanh con là anh trai, ngày sau chỉ cần nó không nghe lời con như ngày hôm nay thì đánh nó cho thím!” Trong giọng điệu của Tô Duệ vẫn còn tức giận, trên đường núi tràn ngập đá vụn, nếu như hôm nay không có cô vừa vặn ở đây thì nhóc con này không bị thương mới lạ.
“Mẹ có phải là mẹ con không thế?!”Tiểu Hắc Đản phồng má trừng Tô Duệ, trong mắt dần dần ầng ậc nước: “Mẹ bênh vực anh ta như vậy, dứt khoát làm mẹ của anh ta cho rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.