[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 11:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Triển, ngươi làm sao vậy?” Ngay cả Như Mặc ngốc cũng nhìn thấy có chút không ổn, hắn ôm Long Triển la lớn, vì thân thể hắn cũng bị thương, hai người ôm nhau ngồi bệt dưới đất.
“Không có gì… Ta sợ rằng sẽ phải đi hầu các tiền bối tu Long Thần Công thất bại mất.” Long Triển cười khổ, nắm chặt tay Như Mặc: “Ngươi biết không Như Mặc, kỳ thực ta… Ta rất hối hận, vì sao lại đưa ra ý định giả làm phu thê với ngươi chứ…? Ta không muốn giả nữa, ta muốn ngươi thực sự trở thành thê tử của ta, là Đông Hải thái tử phi đường đường chính chính đứng trước Đông Hải Long tộc cùng Thủy tộc. Nhưng vì cái gì trước đó, chỉ muốn ngươi làm thê tử trên danh nghĩa, chúng ta chỉ có năm năm…”
Cuối cùng cũng đã nói ra, thế nhưng tất cả đều không còn kịp nữa rồi, trong lòng Long Triển bây giờ thật sự hỗn loạn.
“Kỳ thực ngay từ đầu, ta thật sự muốn cùng ngươi giả làm phu thê, bởi vì ta… ta nghĩ hai người chúng ta cơ bản nói chuyện còn không có, làm sao lại yêu nhau! Ta… ta thật không ngờ ta thật sự yêu ngươi. Như Mặc ngươi có biết không, từ lúc bắt đầu biết ngươi, ta đã thích ngươi, lúc nhìn thấy hình người của người thì ta… Ta thật sự kinh vi thiên nhân (cực kỳ kinh ngạc vì sắc đẹp không giống người phàm), nhưng… đối với ngươi lúc đó không muốn theo đuổi, ta chỉ nghĩ, người kia đôi mắt trong sáng rất thuần khiết. Nhất định… Nhất định sẽ làm bằng hữu tốt của ngươi, khi đó tâm ý của ta… hoàn toàn chỉ có tiểu thảo long khả ái đang thụ thương nằm trên giường, ta không nghĩ ông trời lại quan tâm ta như vậy, người kia cũng là ngươi…”
Thân thể càng ngày càng vô lực nhưng hắn nhất định phải nói, nếu không chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.
Long Triển nắm chặt tay Như Mặc, cướp lời của hắn:
“Mặc Mặc, ngươi đừng nói gì hết, chỉ cần nghe ta nói. Ta… ta rất muốn cùng ngươi cử hành một cái hôn lễ thật náo nhiệt, cho tất cả mọi người biết đây là thảo long nương tử của ta, cũng là bảo bối ta trân trọng yêu thương nhất. Đáng tiếc… không kịp nữa rồi, Mặc Mặc, ta … ta không muốn rời xa ngươi…”
Thật là tốt, rốt cuộc đã nói ra chuyện muốn nói nhất. Mi mắt nặng quá, hắn thật sự không muốn nhắm mắt, nhưng thân thể càng lúc càng vô lực, cho dù là Thần Long, cũng có những chuyện không thể quản được…
“Triển… ngươi đừng bỏ ta! Ta đồng ý, chúng ta không giả phu thê nữa, ta làm thái tử phi đường đường chính chính của ngươi. Ta không phi tiên nữa, ta còn muốn sanh cho ngươi thật nhiều thật nhiều bảo bối, để bọn chúng chạy theo sau ngươi, gọi ngươi phụ thân có được không?”
Như Mặc ôm chặt thân thể của Long Triển, hắn không rõ vì sao Long Triển chết, rõ ràng Khác vương tử cùng Cưu tướng quân vẫn còn rất khỏe mà.
“Mặc Mặc… Đừng như vậy… Ngươi như vậy, ta thực sự… thực sự không muốn rời xa ngươi. Ta chỉ là… lời muốn nói đã nói xong. Ta đi rồi, ngươi… ngươi phải ngoan ngoãn phi tiên, cùng với bằng hữu của ngươi, các ngươi… Nhất định sẽ rất vui vẻ… nhất định là như thế… rất vui vẻ…”
Nói xong câu cuối cùng, Long Triển nhắm mắt lại, đầu ngẹo sang một bên, rơi xuống cánh tay của Như Mặc.
“Triển… Triển…” Như Mặc sợ hãi kêu to, nước mắt tuôn ra như suối, Chương Du cùng Nhiếp Chiêu sững sờ nhìn “thi thể” của Long Triển, không thể tin đường đường là Thần Long thái tử vượt qua mười tầng thiên kiếp, lại dễ dàng bị một yêu kiếp đánh chết.
Thủy tộc sau khi kinh hoàng chứng kiến tất cả thì kêu khóc vang trời đất. Thái tử ưu tú nhất của Long tộc, thái tử kính yêu nhất của bọn họ cứ như vậy rời bỏ bọn họ mà đi, trong lòng từng người đều là bi thương khó có thể diễn tả thành lời.
Mặt khác, Khác vương tử lạnh lùng nhìn đông đảo Thủy tộc đang hỗn loạn, sau đó cười khẩy quay sang trò chuyện cùng Cưu tướng quân:
“Thiệt xạo quá! Ngươi nói, Long Triển cho rằng hắn sẽ phải chết thật, hay là có ý lợi dụng cơ hội này giả chết dụ thảo long nương tử ngốc kia đồng ý làm vợ hắn?”
“Ta nghĩ hắn chắc là thật sự cho rằng hắn sẽ chết.” Khác vương tử đảo cặp mắt trắng dã: “Bằng không với cá tính cao ngạo của hắn, sau này hắn còn có cơ hội làm thảo long ngốc yêu hắn. Làm thế nào lại ở trước đám đông nói hai người giả phu thê chứ? Mà lại là hắn yêu người ta trước, tuyệt đối không phải là bản tính của Long Triển.”
“Nói như vậy, hắn thật sự là yêu thảo long kia trước sao? Chậc chậc, thật khó tin! Đây chính là Long thái tử mắt ở trên đầu đây sao?” Cưu tướng quân chính xác là đang cười trên nỗi đau của người khác. “ Khác, chuyện này ít nhất cũng đủ để chúng ta cười hắn cả một ngàn năm rồi. Nói đi nói lại, cũng phải hảo hảo cảm tạ thượng giới yêu tiên, đã khiến cho Long Triển sau này ở trước mặt chúng ta ngẩng đầu cũng không dám. Nghĩ lại trước đây căn bản không thể có chuyện tình này mà.”
“Ừ, không sai. Chờ sau này ta thượng thần giới rồi, sẽ nhớ cảm tạ các nàng, nhân tiện cũng phải đòi lại công đạo. Thật sự đã làm ta bị thương rất nặng, tốt xấu gì ta cũng là Ma Thần, không phải bởi vì ở đây là nhân giới nên mới bị các nàng đè đầu ra mà đánh sao? Như thế nào lại xuống tay không lưu tình chứ?” Nói xong câu cuối cùng, Khác điện hạ đã có đầy một bụng tức.
Lúc này ở bên kia, Chương Du cùng Nhiếp Chiêu rốt cuộc cũng phát hiện có chút không đúng:
“Như Mặc… Như Mặc, đừng khóc nữa. Ngươi nghe một chút… nghe một chút Long Triển có phải hay không đang ngáy?” Nói xong, hai người đồng loạt nhướng mày lên nhìn hắn.
“Đã… ngủ?” Như Mặc thoáng nhìn Chương Du cùng Nhiếp Chiêu, sau đó lặng lẽ lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng ngáy đều đặn. Cẩn thận tìm nơi phát ra tiếng kêu, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, hắn vô ý đứng thẳng người lên.
“Rốt cục cũng phát hiện rồi sao?”Khác vương tử đối diện lẩm bẩm. “Ngươi thực sự quá ngốc! Hắn là Thần Long, Thần Long đó nha. Nếu một yêu kiếp nhỏ nhoi có thể đánh chết Long Thần, vậy Long tộc làm sao có nhiều thiếu niên anh dũng muốn tu luyện Long Thần Công chứ? Đừng nói ta không nhắc ngươi a tiểu thảo long, phu quân của ngươi rất có thể lợi dụng tính tình thiện lương của ngươi, cố ý khiến ngươi nghĩ là hắn sắp chết, sau đó lừa ngươi đáp ứng làm thê tử của hắn, ngươi hiểu chưa?”
Hừ hừ, Long Triển a Long Triển, cái này coi như báo thù trước kia ta còn niên thiếu ngươi đánh ta bầm dập như đầu heo.
“Ngươi nói dối! Triển… Triển sẽ không gạt ta đâu. Hắn nhất định cũng nghĩ rằng hắn sẽ chết, mới nói với ta như vậy.” Như Mặc phẫn nộ cao giọng: “Ngươi dám nói xấu hắn, ngươi là người xấu đáng ghét. Hừ hừ, ta sẽ nói Triển không thả cha của ngươi nữa.”
Nếu lúc này hắn đang là hình rồng, nhất định đã đập đuôi ầm ầm rồi.
Khác vương tử kinh ngạc nhìn Như Mặc, một lúc lâu sau khí thế như bóng cao su xì, lẩm bẩm:
“Thật là, Long Triển hắn rốt cuộc là có cái gì hảo cẩu thỉ (shjt dog  ) vận, lại có một nương tử khả ái trung thành thế này? Ai, ta cũng muốn nữa.” Hắn nhìn về phía Cưu tướng quân, dụng thần thức nói: “Nghĩ cách bắt cóc hắn được không?”
Cưu tướng quân bĩu môi: “Coi như xong, vừa rồi họa ở miệng ngài mà ra, lẽ nào muốn lão cha của ngài bị nhốt thêm một nghìn năm nữa sao? Nếu muốn một nương tử như vậy, ta cho người đi tuyển. Nhìn bạch tuột mập kia kìa, hình người của hắn ngài có thấy không? Rất hợp khẩu vị của ngài nha, không bằng làm thông gia với Long tộc, mang hắn về nhà đi.”
“Ngươi tỉnh tỉnh lại cho ta, tuy hình người của hắn đẹp nhưng ngươi nhìn hình dáng hiện tại của hắn kìa. Tưởng tượng bị tám chân đầy giác mút của hắn cuốn lấy, đến đầu ta còn nổi da gà.”
Khác vương tử phi thường nghiêm khắc nhận xét, Chương Du đứng đối diện liên tiếp hắt xì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn trời: lẽ nào phụ mẫu ở trên ấy đã bắt đầu tưởng niệm hắn?
“Các ngươi có hay không nói cho biết, rốt cuộc Long Triển bị cái gì?” Như Mặc hỏi Ma hoàng tử đang ngẩng người ra trước mặt, thực sự chịu không được mà. Nhìn bộ dáng của tên đó, chắc hẳn hắn biết vì sao Long Triển lại ra thế này, vậy phải tự chịu ủy khuất một chút, không ngại học hỏi kẻ dưới, an nguy của Triển mới là trọng yếu.
“Hắn ngủ. Kỳ thực thương thế của hắn so với chúng ta nhẹ hơn. Nhưng hắn là chính đạo Thần Long, mê hồn của yêu kiếp có tác dụng với hắn, khi hắn trở về hình người, bởi vì dùng quá nhiều pháp lực nên mê hồn bắt đầu phát tác, hắn sẽ ngủ.” Ma hoàng tử miễn cưỡng trả lời, quên đi, lúc nãy thảo long kia thuyết phục Long Triển thả phụ hoàng của hắn, là đã tốt lắm rồi.
Như Mặc rốt cuộc cũng cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng hôn lên má Long Triển một cái, thì thầm: “Không có việc gì là tốt rồi. Triển, may mà ngươi không có việc gì, nếu không ta biết phải làm sao đây.”
Vừa dứt lời, Ma tộc và Thủy tộc trước mặt đã huýt sáo ầm ĩ, Như Mặc mới nhớ ra mình đang ở nơi công cộng, khuôn mặt mỹ lệ của hắn lập tức đỏ ửng.
Cuối cùng cũng kết thúc chiến tranh, mọi chuyện trên cơ bản đã giải quyết êm thắm.
Long Triển hôn mê nên mới tránh được trận cuồng nộ của phụ vương hắn, bởi vì hắn dám đồng ý trả nguyên thần của Ma vương về Ma tộc.
Bất quá có rất nhiều Thủy tộc làm chứng, Long vương gia không thể nuốt lời. Huống gì để có thể chấm dứt chiến tranh của lưỡng tộc, điều kiện này thật là rất mê người.
Nhưng Long Vương vẫn lo lắng không yên, không biết có nên tôn trọng hứa hẹn của nhi tử hay không? Lúc nguyên thần của Ma Vương vừa xuất hiện, ngài hối hận vô cùng.
Ba ngày sau đó Long Triển tỉnh lại, khi hắn mở mắt ra, bất ngờ phát hiện Như Mặc đang nằm ở đầu giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn. Trong nháy mắt, hắn ngây người, nghĩ thầm chẳng lẽ thần thức của hắn còn lưu lại đây sao, hay bởi vì toàn bộ ý thức của hắn chỉ nghĩ về Như Mặc nên mới xuất hiện ảo giác?
“Triển, ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá, thực sự tốt quá.”
Mơ hồ cảm nhận được Long thái tử động đậy, thoáng cái Như Mặc đã tỉnh. Đôi mắt thỏ con đỏ hồng không phải vì thức đêm mà vì hắn thực sự lo lắng cho Long Triển, lúc nhìn hắn nằm yên bất động, nước mắt nhịn không được len lén rơi.
“Như… Như Mặc…” Long Triển không tin vào hai mắt của mình.
Chuyện gì đây? Lẽ nào ta còn chưa chết? Rõ ràng đã cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, hơn nữa cứ muốn nhắm mắt lại, cái đó không phải dấu hiệu tử vong thì là cái gì? Tại sao… tại sao hiện tại lại yên ổn nắm tay Như Mặc, cảm nhận được hắn đang thực sự vui mừng a?
“Triển, ngươi không có chết, ngươi biết không? Khác vương tử nói, bởi vì yêu kiếp có tác dụng của mê hồn, mà ngươi là chính đạo Long Thần, lúc khôi phục hình người lại dùng quá nhiều pháp lực nên mê hồn bắt đầu phát huy. Đại khái bởi vì ngươi… cho rằng bản thân sẽ chết, làm ta cũng lo lắng cho ngươi như vậy.”
Như Mặc hưng phấn một hơi kể hết những lời Khác vương tử nói cho hắn.
“Ta… ta không có chết?” Long Triển ngạc nhiên, đợi đến lúc hắn tiêu hóa những lời Như Mặc nói xong, sắc mặt tái xanh, gắt gao nắm lấy tay Như Mặc:
“Mặc Mặc… Mặc Mặc… Ta… ta có hay không khi đó nói với ngươi ta không muốn cùng ngươi giả làm phu thê?” Lão thiên gia a, cầu ngươi nể tình lúc trước ta đã nỗ lực cực khổ tu luyện, câu trả lời là có hay không vậy.
“Ừm… Đúng vậy…” Như Mặc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hắn vì câu nói chân thành kia mà vui mừng, nhưng sắc mặt Long Triển dần dần đen lại:
“Ta… ta có hay không đã nói vô luận sử dụng quỷ kế cũng tốt, cường bạo cũng được, tóm lại sẽ giữ ngươi ở cạnh tuyệt đối không rời xa?!” Lão thiên a lão thiên, ngài đã làm ta thất vọng một lần rồi, lần này ta van ngài, ta van ngài, nhất định đáp án là không có đi!
“Ừm… Ta không có nghĩ tới tâm tư thái tử điện hạ lại như thế …” Như Mặc lại cúi đầu thấp một chút, hắn không nói câu kế tiếp, bởi vì hắn không biết phải nói như thế nào mới tốt. Sử dụng quỷ kế lẫn cường bạo là không đúng, nhưng sao lúc Long Triển nói vậy, lòng hắn tràn đầy vui mừng?
Sắc mặt Long Triển tiếp tục chuyển màu, cuối cùng thành ra trắng bệch quá độ:
“Ta… ta có hay không đã nói ta muốn cùng ngươi cử hành một cái hôn lễ phong phong quang quang (náo náo nhiệt nhiệt), trước mặt Thủy tộc đường đường chính chính tuyên bố ngươi là thái tử phi…?” Lão thiên a lão thiên, trước nay ta chưa từng làm gì đắc tội ngài, nhưng ngài đã đánh ta rơi xuống vực hai lần rồi, ngàn vạn lần có hay không định đáp án… Ủa? Không đúng, đáp án lần này nếu như phủ định, cái loại thú nhận tình cảm này khẳng định là chắc chắc. Trên trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, đại não của hắn hoàn toàn hỗn loạn.
“Ừm, đúng vậy… Không sai… sau đó ngươi chết, à, không phải, là ngủ. Tiếp đó Thủy tộc kêu khóc rung trời, sau đó bọn ta nghe được tiếng ngáy của ngươi, Khác vương tử mới nói là ngươi đang ngủ. Lúc đó không biết vì sao mọi người đều cười rộ lên, ta nghĩ bọn họ nhất định là mừng cho ngươi.” Như Mặc ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn Long Triển.
“A a… Tiểu tử ngốc, bọn họ làm sao mừng cho ta chứ, a a… Hình tượng của ta, mặt mũi của ta, Lần này thì hết thật rồi, một chút cũng không còn!”
Long Triển ngửa mặt lên trời than. Lão thiên, tại sao lại như vậy? Sớm biết tỉnh lại sẽ có kết quả tàn khốc thế này còn không bằng cho ta đi hầu các tiền bối đã quy tiên cho rồi!
“Triển…” Như Mặc thở gấp, sắc mặt so với Long Triển còn trắng hơn.
Hắn chậm rãi đứng lên, hai tay cũng cố sức rút ra khỏi bàn tay Long Triển:
“Triển, ngươi… ngươi vì sao lại buồn bã như vậy? Có phải những lời vừa nãy của ngươi không phải thật tình… kỳ thực… kỳ thực ngươi muốn ta sau khi ngươi chết đi sống tốt một chút nên ngươi… Ngươi đã nghĩ rằng ngươi sẽ chết, vì ngươi không muốn phải thực hiện lời hứa khi tỉnh dậy có phải hay không?”
“Mặc Mặc…”
Long Triển sửng sốt, đợi đến lúc hắn hiểu được nương tử hắn đang nghĩ gì, hắn thực muốn lên thiên đình thăm hỏi lão thiên, vì cái gì tiểu thảo long của hắn bình thường rất ngốc, mà lúc bẻ cong sự thực lẫn xuyên tạc lời nói của người khác lại quá giỏi?
“Triển, ngươi… ngươi không cần khó xử, ta… ta biết ta chỉ là một thảo long, căn bản không xứng với ngươi… Ta sẽ không đòi hỏi ngươi thực hiện lời hứa… Cảm tạ ngươi mấy ngày qua đã đối xử với ta rất tốt… ta bây giờ sẽ đi, ta sẽ rời đi.” Như Mặc bước lùi một bước, xoay mặt che nước mắt rơi.
Long Triển hét lớn một tiếng: “Ngươi dám…” sau đó nhảy bổ về phía trước, thoáng cái đè Như Mặc nhỏ bé yếu đuối ở dưới thân.
“Mặc Mặc, những lời này đều thực tâm, ta có thể thề với trời!” Long Triển nghiêm túc đấm tay lên trời, xa xa truyền đến một tiếng sét, đại khái là lão thiên gia rất không hài lòng với hành vi bất kính của hắn.
“Là… là thật lòng sao?” Như Mặc một lần nữa ngẩn người: “Vậy… vậy vì sao ngươi lại kêu thảm thiết như vậy?”
“Bời vì… bởi vì ở trước mặt Thủy tộc ta thừa nhận giả trang phu thê cùng với ngươi, lại thừa nhận nội tâm ta xấu xa đen tối, cái này làm sao gỡ gạc hình tượng của ta với bọn họ a?”
Long Triển ảo não kêu lên, lại nghiêm túc nhìn Như Mặc:
“Bất quá cũng cảm tạ trời đất, cuối cùng ta cũng đã nói ra. Mặc Mặc, lúc đó ta thật sự cho rằng mình sẽ chết nên mỗi câu của ta đều là thật lòng, ta muốn cùng ngươi cử hành phong phong quang quang hôn lễ, trước mặt đông đảo Thủy tộc cùng ngươi sống tới đầu bạc răng long, Như Mặc, ngươi có đồng ý không?” Long Triển chợt thấy tim mình đập khẩn trương.
“Ngươi… ngươi còn không biết đáp án sao? Lúc đó ta đã nói rồi… ta nguyện ý ở cạnh ngươi, làm nương tử của ngươi. Ta… ta nguyện ý không phi tiên nữa…” Đỏ mặt a… bất quá vì muốn cho Long Triển thấy thành tâm của mình, hắn cố gắng nhìn thẳng vào mắt phu quân tương lai, cho hắn xem tấm chân tình của mình.
“Mặc Mặc…” Long Triển ôm chặt Như Mặc, thở dài: “Cuộc đời này ta chỉ cần có ngươi, không cầu gì nữa.”
“Triển, ta cũng vậy.” Như Mặc cũng ôm chặt hắn, thời gian dường như im lặng đứng nhìn đôi phu thê…
“Tiểu tử thối, tên bất hiếu ngươi cưới vợ rồi quên lão cha sao? Xem ta đánh chết ngươi!” Ngoài điện truyền đến tiếng rống to, hai người đang ôm nhau quên đất trời giật mình buông tay ra, ngay sau đó bóng dáng cao lớn của Long Vương lập tức xuất hiện,theo sau là Quy thừa tướng hả hê tươi cười.
“Trước khi chết ngươi thú nhận tất cả trước mặt Thủy tộc rất tốt, nào là luyến tiếc rời xa Như Mặc, tâm tâm niệm niệm đều nghĩ tới nương tử, đến lão cha ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn chỉ quẳng cho mấy chữ không thèm nói tới. Đã đứng trước cửa tử, thế mà ngươi đá lão cha ngươi đến tận chín tầng mây, tự mình làm chủ thả nguyên thần Ma vương, ngươi.. ngươi… ngươi ngươi…”
Long vương gia vì quá cảm động với nhi tử nên nói không thành lời, Quy thừa tướng ở phía sau rất có lòng tốt nhắc nhở:
“Vương gia, thái tử còn nói cuộc đời này có Như Mặc là đủ vui rồi, rốt cuộc là đem ngài đặt ở đâu?”
Mồ hôi lạnh của Long Triển cùng Như Mặc thi nhau túa ra, lão Quy không thèm giúp bọn họ thì thôi lại còn ở đây đồ dầu vào lửa, ngước nhìn Long Vương trước mặt, Long Triển phẫn nộ nói:
“Nói đi, cha muốn phạt cái gì, thỉnh gia pháp hay lột da ở tại đây?” Như Mặc sợ đến trắng bệch, ôm cổ Long Triển, khẳng khái nói: “Long vương, đều là lỗi của ta, ngươi… người lột da ta đi.”
“Như Mặc, ngươi không nên giành phần khí thế của ta có được hay không? Làm hình tượng thái tử lão công của ta không được anh dũng tí nào.” Long Triển trở tay ôm Như Mặc vào lòng: “Thật không có ý đó phụ vương, cả hai ta đều không muốn, hiện tại ta cần tìm Chương Du chọn một ngày lành thành hôn, phụ vương giúp ta chuẩn bị đi.” Hắn chuyển hướng sang Quy thừa tướng: “Về phần ngươi, không phải giao du rất rộng rãi sao? Như vậy phần thượng khách đều do ngươi an bài, hôn lễ của ta và Như Mặc nhất định không được qua loa. Hiện tại trong Long tộc có mười vị Long Thần, Quy lão ngươi phải mời tất cả cho ta, ngay cả các vị Long Thần ở Bắc Hải huyền băng cũng không được buông tha, hiểu chưa?” Hừ, dám ở trước mặt phụ vương đâm chọt ta, hắc hắc, ta dễ dàng bị ngươi khi dễ sao?
Long Triển ôm Như Mặc nghênh ngang bước ra ngoài, Long Vương gia ngơ ngác nhìn theo cả hai, một lát sau, chậm rãi kéo bàn tay tròn tròn của Quy lão, giậm chân nói:
“Ngươi thấy chưa? Đấy là nhi tử ta cất công nuôi lớn, không những không thèm nghe lời ta, lại còn muốn nắm đầu khớp xương bắt ta vất vả thay hắn cử hành hôn lễ. Ai nha số ta khổ quá, nuôi đứa con bất hiếu như vậy, ô ô ô…”
Quy thừa tướng mở to mắt khinh thường, kéo tay Long Vương ra, căm giận nói:
“Vương gia, ngài không thu phục được Thái tử cũng đừng nắm tay ta chặt vậy. Ta cũng bị liên lụy, ai chẳng biết các vị Long Thần ở Bắc Hải huyền băng lãnh cảm vô tình, ô ô ô, ta còn không biết có hay không bảo toàn được cái mạng già này về ăn đám cưới điện hạ nữa!!”
“Yên tâm yên tâm, kỳ thực mấy vị Long Thần kia đối Triển nhi luôn rất vừa mắt, Triển nhi có hôn lễ bọn hắn nhất định tới tham dự, nó cố tình hù dọa ngươi thôi.” Long Vương mệt mỏi đấm đấm vai phải. Ai, có một đứa con như vậy thiệt là khổ, bất quá hắn có thể cùng tiểu thảo long kia khổ tận cam lai đính ước đến già, kỳ thực cũng khiến cho người làm cha như lão vui mừng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.