Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 2:




Thất tiên nữ chỉ thuận miệng nói, nhưng Nguyệt lão lại để trong lòng.
Nghĩ kỹ lại thì Thiên giới gần đây không ngừng có tai tiếng, đầu tiên là chuyện Văn Khúc Tinh đi thi dùm người khác, sau lại tuôn ra chuyện ba vị tiên ở Bồng Lai bắt tay nhau lừa khách, dân chúng vốn đã có bất mãn với thần tiên, giờ lại xảy ra chuyện của Thất tiên nữ... Cũng đã đến lúc Thiên đình nên tạo ra những tin tích cực rồi.
Điện Nguyệt lão ngoài quản lý nhân duyên, còn phải phụ trách quan hệ xã giao đối ngoại của Thiên đình, những thần tiên khác thấy không thảo luận được gì nên đã tự giải tán, Một mình Nguyệt lão sầu não nghĩ cách đối phó muốn hói cả đầu, vừa lo tìm cách, vừa đi vòng vòng, sau khi lấy lại tinh thần, ông chạy tới cửa thiên điện điện Nguyệt lão.
Bước chân ông chợt dừng lại, nhớ tới một vị nữ tiên vừa khéo cũng ở trong thiên điện.
·
Trì Nhứ một tay gom mấy cành trúc lại, miệng ngậm một đầu sợi dây, tay kia thuần thục kéo sợi dây quấn quanh đầu cành trúc.
Nàng vừa quấn, vừa khe khẽ ngâm nga, ánh nắng lướt qua trụ ngọc của thiên điện, chiếu lên cổ tay trắng nõn cực kỳ chói mắt, trên cổ tay đó còn đeo một đoạn dây tơ hồng, lắc lư nhẹ nhàng theo động tác của nàng.
Nguyệt lão đập quải trượng xuống đất: "A Nhứ."
"Nguyệt lão!" Trì Nhứ ngước mắt cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, quấn quấn kéo kéo, cành trúc vốn đang chỉa ra bốn phía trong nháy mắt đã bị quấn thành một bó gọn gàng.
Nguyệt lão đến gần mới phát hiện nàng đang làm gì: "A Nhứ, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bó chổi nhiều quá sẽ bị xui xẻo đó!"
"Ngài mê tín quá rồi đó." Trì Nhứ không thèm để ý: "Tháng này Sao Chổi làm nhiệm vụ đã làm hư tới cây chổi thứ ba rồi, ta không làm nó chắc chắn một chút thì đảm bảo sẽ không thể trụ được đến tháng sau đâu."
Nguyệt lão nhìn cây chổi, lại nhìn Trì Nhứ, thật sự không thể hiểu nổi một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao cứ nhất quyết muốn chơi với Sao Chổi cơ chứ.
Nhưng mà, lúc này ông không có thời gian để quan tâm đến vấn đề kết bạn của Trì Nhứ nữa, chuyện Thất tiên nữ vẫn chưa giải quyết xong, ông đã sầu đến độ hai đầu lông mày đã nhíu sát vào nhau.
Trì Nhứ vừa thấy Nguyệt Lão là biết ngay tâm trạng ông không tốt, nàng đứng dậy đưa tay ra sau lưng, cười tủm tỉm thong thả bước tới: "Nguyệt lão, lại có chuyện gì làm ông phiền lòng nữa à?"
"Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi." Nguyệt lão uể oải phất tay về phía nàng: "Lại đây ngồi đi, ta nói ngươi nghe."
Ông cùng Trì Nhứ sóng vai ngồi trên bậc thềm bạch ngọc, kể hết chuyện Thất công chúa không có liêm sỉ cho nàng nghe, lúc nói đến chỗ kích động, còn căm giận đập quải trượng xuống mặt đất.
Trì Nhứ chống cằm, thỉnh thoảng lại gật gật đầu, biểu thị mình đang nghe.
"Ngươi nói xem thử, nàng ta chỉ biết gây họa, chưa bao giờ nghĩ tới ta phải khó khăn cỡ nào!" Nguyệt lão mở bàn tay ra, tay kia cũng mở ra: "Bên này là nữ nhi thân sinh của Vương Mẫu nương nương, bên kia là tín nhiệm của hạ giới, Nguyệt lão ta bị kẹp ở giữa, phải làm người như thế nào đây!"
"Là làm tiên." Trì Nhứ nhắc nhở.
"Có đôi khi ta nghĩ, ta làm thượng tiên cũng thật là chịu đủ uất ức, Lỹ Tĩnh có bảo khí trong tay, uy chấn bốn phương, Nhị Lang Thần vừa đẹp trai vừa giỏi đánh nhau, ngay cả Xích Cước đại tiên kia cũng có thể dùng chân trần đánh gục mấy ngàn thiên binh. Còn ta thì sao? Ta chỉ là người đi dọn dẹp cục diện rối rắm của tiên nữ thôi!"
Trì Nhứ túm râu bạc của Nguyệt lão vuốt vuốt: "Vậy ngài đừng làm nữa, dẫn ta hạ phàm chơi đi."
"Buông buông buông." Nguyệt lão vỗ nhẹ vào tay nàng: "Người nào người nấy không ai chịu buông tha cho chùm râu của ta —— Hạ phàm, hạ phàm..." Ông bỗng nhiên nhớ tới ý tưởng kia của Thất công chúa, thử nói: "A Nhứ, ngươi muốn hạ phàm sao?"
"Đều được hết." Trì Nhứ nói: "Thiên giới vẫn khá tốt, chỉ là hơi nhàm chán, trần gian cũng như vậy sao?"
"Trần gian có vô số đồ ăn ngon, còn có những thứ thú vị nữa." Nguyệt lão nói: "Ngươi xuống dưới đó đi dạo, chắc chắn có thể nhìn thấy không ít thứ trên đời, gặp được nhiều người khác nhau, nói không chừng còn có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ đó."
Trì Nhứ không có trí nhớ cũng không phải là bí mật gì ở Thiên giới, chúng tiên thần từng dùng đủ loại phương pháp giúp nàng, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Trì Nhứ như có điều suy nghĩ nói: "Ừm, có lý, ta cũng không thể làm người không có quá khứ mãi được."
"Thật ra là Thất công chúa cho ta ý tưởng này, ta cảm thấy không tệ, haiz, chỉ là không tìm được ai —— "

Một khắc (*) sau, Trì Nhứ cầm một cái chổi đi ra khỏi điện Nguyệt lão.
(*): 1 khắc = 15 phút.
Nguyệt lão đuổi theo phía sau nàng: "A Nhứ! Ngươi đợi chút! Ngươi định xuống đó thế nào?"
Trì Nhứ xoay người nói: "Nguyệt lão, có phải ngài quên rồi không? Ta không có pháp lực, nhưng tốt xấu gì cây chổi này cũng được tính là một thanh thần khí, nó có thể đưa ta hạ phàm nha."
"Xưa nay không có tiên nữ nào cưỡi chổi hạ phàm hết! Ngươi để mặt mũi Thiên đình ở đâu hả!" Nguyệt lão tức giận đến mức hai bên râu bị thổi lên, lấy cái chổi của nàng lại, đưa cho Tiểu Hồng nương đang đứng ở một bên: "Lại đây một chút, ta đưa ngươi đến Thiên giai!"
Trì Nhứ nói: "Vậy thì lâu lắm..."
Nhưng mà, nàng cũng không kiên trì, lập tức theo Nguyệt lão và Tiểu Hồng nương đến cửa Thiên giai.
Thiên giai được dựng lên từ những đám mây kéo dài đến một đỉnh núi nào đó ở hạ giới, chỉ cần có tiên cốt là có thể đi qua nó để lên xuống trần gian và Thiên đình.
"A Nhứ, sau khi ngươi hạ phàm, nhất định phải nhớ thường xuyên dùng chim hỉ thước báo bình an." Nguyệt lão bỗng có hơi luyến tiếc: "Thực ra ngoài mấy thứ thú vị ra thì hạ giới còn có rất nhiều người xấu, ngươi đừng để bị lừa. Chuyện tìm người phàm để thành thân ấy, thành được thì thành, không thành thì thôi, tuyệt đối đừng để bản thân chịu uất ức."
Trì Nhứ cười nói: "Ngài yên tâm đi!"
Nguyệt lão lại nói tiếp: "Ừm, nếu ngươi muốn tìm thì phải tìm một nam tử phàm trần thân thế thê thảm, gia cảnh bần cùng, tâm địa thiện lương, ngươi thành thân với hắn, mới có thể tạo ra được chủ đề, đạo lý này không cần ta nói nữa nhỉ?"
Lời này Trì Nhứ đã nghe qua một lần lúc ở điện Nguyệt lão, nàng gật đầu, không nói nhảm nữa: "Vậy ta đi nhé? Tiểu Hồng nương, ngươi giao cái chổi này cho Sao Chổi giúp ta."
Tiểu Hồng nương ôm cái chổi, bỗng nghe thấy nàng gọi mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu thật mạnh: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa cho hắn, ngươi đi cẩn thận!"
Nguyệt lão hô: "Thân thế thê thảm, gia cảnh bần cùng, tâm địa thiện lương, nhớ kỹ đó ——"
Lúc này, Trì Nhứ đã xoay người bước tới Thiên giai được vài bước, nghe vậy cũng kéo dài giọng: "Được —— "
Nàng càng lúc càng xa, Nguyệt lão nhìn bóng lưng của nàng, bỗng phát hiện tiểu cô nương này chỉ mặc bộ trang phục đơn giản nhất, không có chỗ nào lòe loẹt, nhưng có lẽ là do nàng còn trẻ nên bóng lưng trông vẫn vô cùng thướt tha, mang theo một loại cảm giác hoạt bát nhẹ nhàng, so với nữ võ thần mặc ngân giáp cả người đầy sát khí, cứ như hai người khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.