Thanh Mai Oán Trúc Mã

Chương 6: Hiểu Nhược, đừng khóc, chúng ta đi được không?




Phàn Hiểu Nhược gắng sức chạy đi, không thèm nhìn rốt cuộc là chạy tới đâu, chỉ cần là con đường thì cô sẽ tiếp tục chạy.
Cứ như vậy trên đường anh truy tôi đuổi, Phàn Hiểu Nhược còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy lần, trông thấy Tô Thăng còn cách mình rất xa. Một hồi sau cô thấy mình vẫn không thể bỏ lại Tô Thăng, cô vô cùng uể oải và tức giận, vì thế “đau thương hoá thành lực lượng”, cô chạy càng hăng say.
Tiếc rằng môn thể dục của Tô Thăng không tính là tốt, nhưng ít ra có thể đạt tới bốn sao, cho nên hy vọng muốn bỏ lại anh của Phàn Hiểu Nhược vẫn tan vỡ.
Dây đeo ba lô bị Tô Thăng túm trong tay, vững chắc đến lạ thường, Phàn Hiểu Nhược ra sức giãy dụa muốn chạy tiếp về phía trước, đáng tiếc chỉ có thể vận động tại chỗ.
Cuối cùng Phàn Hiểu Nhược cam chịu số phận mà dừng vận động tại chỗ của mình, cô quay đầu, hai tay chống nạnh, hung hăng hô to về phía Tô Thăng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giờ phút này Tô Thăng cũng thở hồng hộc, anh khom lưng thở hổn hển, vừa muốn nói gì đó. Phàn Hiểu Nhược nghe được chữ “anh” liền vung tay phải lên, tiếp tục hung dữ nói: “Ngừng! Tôi không muốn nghe lời nói của anh!”
Tô Thăng ngẩng đầu, Phàn Hiểu Nhược nhìn anh: “Tô Thăng đáng ghét nhất! Hồi nhỏ anh ăn hiếp tôi, bây giờ còn xấu xa như vậy…” Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ, cảm thấy mình uất ức, trước mắt dần mơ hồ, bởi vậy cô không nhìn ra vẻ buồn bã trong mắt Tô Thăng và sự tổn thương khó có thể nhận ra.
Phàn Hiểu Nhược dứt khoát ngồi xuống, oà khóc to, miệng còn lải nhải nhắc đi nhắc lại: “Ghét…ghét anh nhất…”
Tô Thăng đáng ghét nhất.
Hồi nhỏ cô luôn thích bám lấy anh, là bởi vì có một lần không cẩn thận té ngã, Tô Thăng đã nâng cô dậy, còn đưa cho cô một chiếc khăn tay… Từ đó cô liền thích lẽo đẽo theo sau anh gọi “anh Thăng”, bởi vì cô cảm thấy rất yên tâm rất ấm áp.
Thế nhưng Tô Thăng đáng ghét nhất, sau đó vẫn đối xử tệ với cô như vậy…
Nhưng cho dù thế, cho dù sau đó làm ra vẻ không để ý tới anh, không đi xin tha thứ cho anh, nhưng mỗi lần nghe tiếng đánh phạt bên sát vách, trái tim cô đau đớn như bị siết chặt…
Hiện tại, anh chẳng nói tiếng nào mà đột nhiên trở lại.
Cho là trở về, nhưng sao có thể hạn chế cô cái này cái kia…
Nói cô ngốc, nói cô là quả bí đao lùn, nói cô cả ngày ăn đồ ăn vặt giống như dân bị bỏ đói… Thậm chí ngay cả việc đi tìm Lê Hà cũng muốn quản…
Quá đáng nhất chính là, sao anh lại hôn cô chứ… Chẳng lẽ anh không biết hôn môi chỉ có hai người thích nhau mới làm được sao? Huống chi, sau khi anh hôn cô cũng không giải thích gì, cứ nhìn như vậy…
Nhưng làm sao bây giờ, trong lòng cô rõ ràng có gì đó đang thay đổi… Dường như là dòng nước xuân khuấy đảo trong đáy lòng sâu thẳm.
Nhưng cô còn chưa điều chỉnh xong tâm tình đối với anh, vẫn chưa đưa tất cả trở về yên ổn, anh cứ đột ngột xuất hiện thế này, khiến cô vô cùng lúng túng…
Tóm lại, Tô Thăng đáng ghét nhất…
Phàn Hiểu Nhược nghĩ vậy, càng khóc càng uất ức, âm thanh cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cô chỉ vùi đầu vào trong hai tay, đương nhiên không nhìn thấy Tô Thăng.
Cô không nhìn thấy sự tổn thương mờ nhạt trong mắt anh, còn có vẻ quật cường mím chặt môi, không cho ánh nước lấp loé trong hốc mắt tiếp tục lan tràn.
Cô không nhìn thấy Tô Thăng rõ ràng rất muốn tiến lên ôm cô, nhưng bởi vì lời cằn nhằn khóc lóc kể lể của cô mà anh dừng bước, cánh tay vươn ra lại thu trở về.
Cô không nhìn thấy Tô Thăng gỡ xuống ba lô trên vai, bàn tay hướng vào trong muốn lấy gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Rốt cuộc, Tô Thăng vẫn chầm chậm tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Phàn Hiểu Nhược, anh thở dài, thấp giọng nói: “Hiểu Nhược, đừng khóc được không? Hiểu Nhược…”
Phàn Hiểu Nhược phớt lờ anh, cô đẩy tay anh ra, tiếp tục trào ra nước mắt của mình, nhưng âm thanh rõ ràng nhỏ đi nhiều.
Tô Thăng im lặng, bàn tay dừng giữa không trung, cuối cùng thu về.
Cứ lẳng lặng như thế một lúc, tiếng nức nở của Phàn Hiểu Nhược càng ngày càng yếu, dần dần ngừng hẳn. Cô phát hiện xung quanh lại không có âm thanh, cô nhẹ nhàng ngước đầu lên một chút, dùng khoé mắt liếc nhìn cẩn thận. Chỉ thấy Tô Thăng cũng ngồi xổm xuống, hơn nữa ngồi gần bên cạnh cô, anh nhìn cô chăm chăm không chớp mắt, trong đôi mắt kia có sự phức tạp khiến cô không kịp suy nghĩ.
Phàn Hiểu Nhược chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt còn đầy vệt nước mắt, chiếm cả toàn bộ khuôn mặt.
Tô Thăng lại nói: “Hiểu Nhược, đừng khóc, chúng ta đi được không?”
Không biết là vì giọng nói của anh chưa từng dịu dàng như thế, hay là anh thân thiết gọi cô là “Hiểu Nhược”, tóm lại, cô ngây ngốc vươn tay, đặt vào trong lòng bàn tay anh đã vươn ra từ lâu, mặc cho anh kéo mình đứng lên.
Khi hai người đều đứng lên, Phàn Hiểu Nhược mới phát hiện, cô lại vô tình chạy vào một rừng cây, trước không thôn xóm sau không cửa hàng, chung quanh đều là cây cỏ héo úa.
Thế mà sắc trời lúc này đã tối sầm, bầu trời cuối thu sẩm tối rất sớm.
Không nhìn thấy phương hướng trong rừng cây, màn đêm kéo tới, cùng với ánh đèn nhỏ nhoi mơ hồ không rõ từ xa xa. Phàn Hiểu Nhược vốn đã nhát gan, vừa thấy tình hình này cô nhất thời bĩu môi, lắc lắc ống tay áo của Tô Thăng: “Tô Thăng…” Tô Thăng nhìn thấy trong mắt cô sắp trào ra nước mắt, anh nghiêng người, nhẹ nhàng sờ đầu Phàn Hiểu Nhược.
Tuy rằng chỉ là một sự tiếp xúc khẽ khàng, nhưng nó dường như có ma lực, nước mắt của Phàn Hiểu Nhược lại theo đường cũ quay trở về, giống như lần đến phòng y tế.
Phàn Hiểu Nhược cảm thấy choáng váng.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Tô Thăng dịu dàng như thế, lại không nói lời tổn thương cô, cũng không như lúc thường coi nhẹ cô, mà là nhẹ nhàng sờ đầu cô!
Phàn Hiểu Nhược cứ thế mặc Tô Thăng nắm tay mình, cũng không lo tới rốt cuộc đi đến đâu.
Dường như chỉ cần đi theo anh, cô sẽ cảm thấy rất yên tâm rất ấm áp, giống như hồi bé vậy.
Một chút ý nghĩ cuối cùng còn tồn tại trong đáy lòng Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc tan rã, cô ai oán nghĩ rằng: Xong rồi! Xong rồi! Lần này hoàn toàn rơi vào tay giặc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.