Thanh Dạ Độc Hành

Chương 9: Địa Ngục Mở Ra Hung Linh Xuất Thế





Tầng kết giới phân cách giữa hai giới âm dương được tạo từ thời Thượng Cổ, sớm đã không còn vững chắc như xưa.
Chuyện thủng hay nứt là lẽ thường tình.
Loại chuyện này, đã không giúp cho tu vi tăng lên thì thôi, lại còn hao tổn rất nhiều linh lực, tốn công vô ích, là công việc khổ sai, cho nên chả ai muốn dây vào.
Các môn phái mỗi năm sẽ phái tu sĩ đến tu bổ một đến hai lần.
Nhưng lần này, kết giới bị phá vỡ sớm, chẳng ai kịp trở tay, gây nên thảm cảnh của trấn Trúc Xương.
Bình thường chỉ có một đến hai vết nứt nhỏ, chỉ cần bỏ chút sức vá lại thì có thể coi như xài tạm, vài tháng sau lại quay lại bồi hoàn.
Vậy mà hiện tại, một vết nứt màu máu cắt ngang qua không trung, tựa như con mắt khổng lồ mở ra, trong chốc lát trời đất đổi màu, cát bay đá chạy.
Chính trận thiên liệt này trong kiếp trước cướp đi gia đình hắn yêu quý.
Cố Dạ Huyền giống như bị sét đánh, da đầu tê rần, mùi máu tanh nồng như tái hiện lại quá khứ, viễn cảnh thật kinh tâm động phách.
Kí ức đêm ấy vẫn còn rõ như in.
Trăng vàng tròn vành vạnh, ngày hội Hoa Đăng ở trấn Trúc Xương thật náo nhiệt.
Người người nhà nhà mở tiệc chúc mừng, ăn uống linh đình, cười nói hân hoan.
Cố gia cũng không ngoại lệ, dưới ánh nến hoà thuận vui vẻ, quây quần bên bữa cơm gia đình.
Khi đó hắn nghĩ, như vậy thực sự rất tốt, ngày tháng trôi qua yên bình đằm thắm, bên cạnh gia đình có cha mẹ yêu thương, có em gái mà hắn muốn bảo vệ.
Cuộc sống thanh bần đơn giản nhưng lại là hạnh phúc to lớn nhất đời.
Chỉ cần như vậy thôi, cũng, cũng đã rất tốt rồi.
Tiệc tàn người tan, đêm hội kết thúc, mọi người trở về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc ra khơi vào sáng hôm sau.
Nào đoán được, ánh nến vụt tắt, nguyệt quang lu mờ.
Thiên liệt đến cùng với bình minh.
Trong phút chốc trấn nhỏ thanh bình chôn vùi trong núi thây biển lửa.
Mùi máu tanh nồng, mùi lửa cháy khét.
Yêu ma quỷ quái chìm nổi trăm năm tựa như cuồng bão cát vũ tiến vào nhân gian.
Âm khí càng đại thịnh, tràng diện càng điên cuồng, càng ngày càng đáng sợ.
Phảng phất như nước trong chảo dầu, trong nồi loạn xị bát nháo, vô cùng náo nhiệt.
Lại giống châu chấu nhào về phía hạt thóc, ác quỷ gặm nuốt người sống.
Chỉ trong một đêm, toàn trấn bị diệt.
Bình minh tươi sáng mà họ chờ đợi giờ nhuốm màu tang tóc đau thương.
...
Chợt có tiếng vang kỳ lạ nổ tung trên bầu trời.
Những người ngủ say tỉnh lại hoảng loạn như chim chóc, mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn quanh, sau đó họ thấy trên bầu trời.

Sau một lúc lâu tĩnh mịch, có tiếng kêu sợ hãi vang lên như bọt nước sùng sục nổi lên giữa nồi nước sôi hơi nước mịt mù.
Mọi người tán loạn khắp nơi, lại phát hiện không có chỗ nào để đi, đâu đâu cũng là tiếng la hét.
Vạn dặm mây phá, Vô Gian Địa Ngục mở.
Vô số ác quỷ tà sát trào ra từ trong khe hở, giống như thiên quân vạn mã chiếm đất công thành.
Tiếng kêu thảm thiết kêu gọi Cố Dạ Huyền từ trong hồi ức.
Hắn cơ hồ muốn phát điên.
Lại thê lương mà bị nhấn chìm trong quá khứ....
"Cha! Mẹ"
Tận mắt hắn chứng kiến cha mẹ lấy thân ngăn chặn ác quỷ tiến về phía hắn, móng vuốt sắc nhọn xuyên qua người họ.
"Nguyệt Nhi!"
Tận mắt hắn nhìn thấy đứa bé còn chưa biết đi bị quỷ dữ ăn tươi nuốt sống, thân thể bị xé đứt, máu chảy thành dòng.
Ta không muốn nhìn thấy cha mẹ lấy thân mình đánh lạc hướng ác quỷ.
Ta không muốn nhìn thấy muội muội bị ngạ quỷ cắn nuốt.
Ta không biết kiếp này có thể bảo vệ cho mọi người tốt hay không.
Xin cha mẹ đừng rời bỏ con.
Muội muội đừng bỏ ta...!Là ta không tốt, ta không thể ngay lập tức trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia đình ta được, là ta ngu dốt, là ta yếu đuối...
"A Huyền, A Huyền!"
Tiếng gọi đánh nát hồi ức của Cố Dạ Huyền.
Hắn quay lại nhìn nàng, hốc mắt không kiềm chế được đã hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
"Sư tôn..."
Thẩm Tịch Thanh ôm hắn vỗ về, việc này quả thực quá sức với một đứa trẻ như hắn.
Huống hồ người lớn như nàng còn mấy phần sợ hãi.
Tốt nhất vẫn nên để Cố Dạ Huyền ở lại trong kết giới, như vậy sẽ an toàn cho hắn, còn bản thân nàng sẽ cố gắng câu giờ đợi viện binh.
"A Huyền, con ở lại bảo vệ mọi người, giúp người khác vào trong kết giới.
Vi sư sẽ cầm chân hung linh."
Giao lại chuông Đông Hoàng cho đệ tử xong, nàng liền phi thân lên cao, tập trung linh lực tạo thêm một tầng kết giới thứ hai.
Kết giới như một tấm chắn trong suốt bao phù toàn bộ khu dân cư của trấn Trúc Xương, tạm thời ngăn chặn hung linh ở bên ngoài.
"Mau vào kết giới!"
Tiếng nói âm trầm vọng vang trong tầng kết giới thứ hai.
Là tiếng của Thẩm Tịch Thanh.
Người dân nghe thấy, chẳng còn tâm trạng nào mà suy xét, chỉ biết nghe theo lời nói kia chạy vào trong kết giới chuông Đông Hoàng.
Quỷ giới mở ra, thứ đến không chỉ có ác quỷ cấp thấp.
Kết giới của Thẩm Tịch Thanh lại không đủ kiên cố nên rất nhiều hung linh cấp cao đã lọt qua, tìm người sống mà xẻ thịt ăn tươi.
Tựa như một cuộc săn bắt đẫm máu, con mồi không thể phản kháng.

Trấn nhỏ một thoáng đã tràn tiếng gào thét, ngập tiếng khóc than.
Hung linh cấp cao càng ngày càng nhiều, bọn chúng lẫn trong đám người, giống như đao nhọn vạch bụng cá, cạo đi vảy cá, lân giáp dính nhớp nhuộm đỏ tơ máu, chìm chìm nổi nổi.
Mỗi người đều trở nên ốc không mang nổi mình ốc, ác quỷ bao quanh người sống, muốn nuốt mỗi người bọn họ vào bụng, kéo vào Vô Gian Địa Ngục.
Thẩm Tịch Thanh thấy thế cục không ổn, liều mạng cầm trên tay Tử Ảnh kiếm tử quang rực rỡ, tay áo rộng phất một cái, kiếm khí cắt ngang qua đất đá, thoáng chốc đã thành một vệt sâu không đáy.
Một loạt yêu quái bị kiếm khí đánh cho hồn phách tẫn tán, tan thành bột mịn.
Ác quỷ thấy người này mạnh mẽ, liền vòng đi, nhào về phía người dân yếu đuối không sức chống cự.
Đọc t????u????ện ha???? tại ~ t ????umt????u????en﹒????n ~
Tuy đã dành quá nửa công lực cho kết giới, đáng lý Thẩm Tịch Thanh không được xuất kiếm tấn công, tránh rơi vào tình trạng dầu cạn đèn khô mà vong mạng nhưng nàng không nỡ để hung linh chạy thoát, làm hại người dân, nên đành dồn dập đánh tới, dùng thuỷ linh làm bình phong, ngăn vong hồn ác quỷ đến gần đánh giết, một mình chọi mười, nhưng từng lớp thi triều tựa như lưu thủy không ngừng, còn sức lực nàng cứ như nắm cát chảy qua kẽ tay, dần dần trôi mất.
Nháy mắt gần một canh giờ đã trôi qua, Thẩm Tịch Thanh vừa đánh vừa giúp người dân thoát thân, kết giới nàng tạo ra cũng sắp tới giới hạn, chỉ cầu câu thêm được chút nào hay chút đấy.
Không rõ bao nhiêu người còn sống vào trong kết giới Đông Hoàng.
Bên ngoài kết giới, yêu ma quỷ quái vây quanh, ra sức đập phá hòng lao vào cắn xé con mồi bên trong.
Trẻ con bị hù doạ, hoảng sợ khóc la, người còn sống sót bị mất người thân kêu gào thê lương.
Cố Dạ Huyền lòng như lửa đốt, đã qua một canh giờ mà Thẩm Tịch Thanh vẫn chưa quay lại, bên ngoài ác quỷ cuồn cuộn vô tận, dù cho có là cường giả mạnh mẽ, cũng lành ít dữ nhiều.
Gia đình của hắn đã an toàn trong kết giới, lẽ ra Cố Dạ Huyền chẳng còn gì phải lo lắng.
Vậy mà giây phút sinh tử người kia không rõ, hắn dường như muốn phát điên.
Không còn quan tâm đến nhiệm vụ phải giữ chuông.
Nghĩ đến đây da đầu Cố Dạ Huyền tê rần, hắn không do dự chạy ra ngoài kết giới.
Nhưng chưa kịp rời khỏi thì một giọng nói ngăn cản hắn:
"Huyền Nhi, con muốn đi đâu?"
Trác Y Vân nhìn thấu ý định hắn, nhưng nhìn vào yêu ma quỷ quái như sóng dữ bên ngoài, sao có thể không lo lắng.
"Mẹ và mọi người hãy ở lại đây, con sẽ trở về."
Vừa dứt lời, chẳng kịp để Trác Y Vân đáp lại, Cố Dạ Huyền xông ra ngoài, bóng hình dần biến mất trong thi quỷ như thuỷ triều.
Cố Dạ Huyền triệu hồi Vãn Phong kiếm, vừa chạy vừa đánh.
Dù linh lực kém xa kiếp trước, nhưng một chiêu một thức đều thuần thục, thân thể bách chiến, từng giao đấu với cao thủ như ma tôn Diễm Uyển, Hàn Du Minh cho dù trăm vạn hung thi, cũng không sợ.
Vết nứt trên trời càng lúc càng lớn.
Cố Dạ Huyền giống như một mũi tên, dùng thủy linh làm thành khiên, xuyên qua từng đợt thi quỷ dày đặc, răng nanh cắn chặt:
"Sư tôn! Người ở đâu?"
Không có tiếng ai đáp lại hắn, Cố Dạ Huyền càng nóng vội, hắn hung hăng đánh vào lớp thi triều như sóng cuộn.
Huyết nhục văng tung tóe, não hoa rơi khắp nơi.
Chợt thấy một đạo hào quang tử sắc, hung linh bị đánh bật văng lên cao, Cố Dạ Huyền không chút do dự chạy về hướng đó.
Thẩm Tịch Thanh cách hắn khá xa, tinh thần lại thập phần ngưng trọng chiến đấu nên không thể nghe thấy tiếng hắn gọi.
Bóng lưng thanh mảnh run lên, răng ngọc cắn chặt, dốc cạn sức lực, kiên cường chống đỡ.
Theo như nàng tính toán, có lẽ lúc này Hàn Du Minh cũng sắp đến rồi, nàng không thể bỏ cuộc được.
Nhưng sức người có hạn, thi triều cuồn cuộn vây quanh lại như chẳng có bến bờ.
Trong cương thi trùng điệp, chợt có giọng nói mơ hồ, mịt mờ truyền đến.
"Sư tôn!"
Nghe tiếng gọi, Thẩm Tịch Thanh hơi nghiêng mặt qua, thấy xa xa có một bóng hình quen thuộc, lao đi trong trùng trùng điệp điệp thi tà như mãnh tiễn cường quang.
Chính là Cố Dạ Huyền, người đệ tử mà nàng đã dặn dò bảo trọng.
Cố Dạ Huyền đánh tới, dẹp tan thi quỷ xung quanh, lệ quỷ ngã xuống, lộ ra thân ảnh nữ nhân trước mắt.
Thẩm Tịch Thanh trông thấy Cố Dạ Huyền đến nhịn không được mà thốt lên:
"Sao con lại đến đây!"
Tinh thần nàng chấn động, kết giới vốn đã lung lay lập tức vỡ tan, nghe ầm một tiếng kinh thiên, ác quỷ bị ngăn cản bên ngoài được thời cơ tràn vào, chẳng khác gì bạo vũ cuồng phong.
Thẩm Tịch Thanh lúc này tinh lực đã đại suy, tựa như ngọn đèn trước gió, trong vô thức nàng hướng về phía Cố Dạ Huyền, từ trong cổ họng thốt ra:
"Chạy mau!"
Cố Dạ Huyền vốn đang lao tới, nhưng hung linh tràn vào tạo quá nhiều tạp âm, không thể nghe rõ được lời nào.
Trước mắt hắn giờ đây chỉ có nữ nhân đang bị vây trong đất gió bụi sương, nàng thở d ốc, vết máu đầy người, nhưng ánh mắt thì vẫn thập phần kiên định.
"Sư tôn, ta đến giúp người."
Tình hình nguy cấp, Thẩm Tịch Thanh không còn hơi sức mà quan tâm đến sĩ diện, không lên tiếng từ chối, chính là ngầm thừa nhận.
Hắn chạy đến dìu Thẩm Tịch Thanh sức cùng lực kiệt, chạy vội về phía kết giới Đông Hoàng.
Tựa như nhân loại nhỏ bé trước cơn sóng thần cường đại, Cố Dạ Huyền tuy bình thường chạy rất nhanh, nhưng đem theo một người linh lực cạn kiệt, ít nhiều cũng ảnh hưởng tốc độ.
Dù có là như vậy, hắn cũng không quan tâm, giây phút nhìn thấy người kia, hắn sớm chỉ muốn bảo hộ nàng, bản thân có bị gì cũng không quan trọng nữa.
Yêu hận thù ghét đan xen, tâm trí rối bời, Cố Dạ Huyền cũng không rõ được cảm giác đối với sư tôn hắn, đến tột cùng là loại cảm giác gì.
Hai người vượt qua biển lệ quỷ, gần như đã đến được kết giới Đông Hoàng thì bỗng một tiếng ầm vang lên, trời rung đất chuyển.
Trong khoảnh khắc, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên bầu trời.
Đáng sợ hơn chính là, cửa Quỷ giới mở càng lúc càng lớn, mang theo lệ quỷ cấp cao bị xiềng xích trói buộc, nhờ hấp thu lượng lớn nguyên dương của Nhân giới, thế mà tránh khỏi giam cầm, ầm vang tràn vào thế gian.
Con quỷ này khác với lúc đầu, thi thể chúng hợp nhất với oán linh, càng thêm hung bạo, linh lực cao hơn, khó đối phó hơn.
Nó không phân biệt quỷ hay người, vươn cánh tay xương xẩu nắm lấy thi quỷ, nắm lấy xác người.
Phựt một tiếng—
Máu tanh đen đỏ văng khắp nơi, hung linh cấp cao này tham lam ăn liên tục, huyết thuỷ thuận theo gương mặt hư thối của hung linh không ngừng trượt xuống.
Trong miệng ngậm thịt tàn máu vụn, hung linh thực lực càng mạnh, tốc độ càng nhanh, xé gió mà nhảy tới tìm kiếm nguồn thức ăn dinh dưỡng cao hơn, giống như con báo đi săn mồi tìm thấy mồi ngon cắn xé.
Con quái vật nhảy đến trước mặt hai người có linh lực cao nhất, nhe nanh nhấc vuốt, chuẩn bị tấn công.
Nó há cái miệng đỏ lòm, nhe ra hàm răng sắc nhọn, còn vương thịt vụn, hơi thở tanh hôi cùng cực, thân hình to lớn nhưng vô cùng nhanh nhẹn, con quái vật hất tay xuống vị trí hai người đang đứng.
Bụi đất văng lên mù mịt.
Cố Dạ Huyền đưa theo Thẩm Tịch Thanh nhảy cao lên không trung né tránh, sau đó hạ xuống trên một mái hiên gần đó.
Hung linh trước mặt Cố Dạ Huyền là Thực Linh Quỷ, chuyên hấp thụ oán linh và ăn xác để nâng cao thực lực, nó tuy ngu ngốc nhưng bù lại rất nhanh và lực tấn công lại mạnh, chưa kể cũng rất to lớn, kích thước con trưởng thành có thể sánh với một toà nhà.
Kiếp trước đứng đầu ma giới, con quỷ này chỉ là giống loài thấp hèn bị hắn dẫm đạp, cao lắm chỉ ngang bằng thực lực của một kim đan sơ kì.
Cố Dạ Huyền nghĩ mà cảm thấy vừa giận vừa nực cười, quả là "Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt; Hổ lạc đồng bằng bị chó khi".
Con Thực Linh Quỷ trước mặt hắn hiện tại cùng lắm chỉ là con non, nó mới chỉ lớn bằng hai người trưởng thành, không khó để đối phó.
Cố Dạ Huyền nâng tay lên, vạt áo phần phật.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu là bộ dáng của Thẩm Tịch Thanh xuất sát chiêu, công pháp và tâm pháp nàng đã từng dạy hắn.
Lúc mở mắt, ánh mắt sắc bén chiếu đến khuôn mặt hung tợn của ác quỷ.
"Diệt!"
Trong nháy mắt đó, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé bay lên, Vãn Phong kiếm trong tay sáng chói, dòng linh khí màu xanh cuồn cuộn bao quanh, sau đó theo thế kiếm mà kết tụ thành một mũi tên khổng lồ, bao bọc toàn thân là ngọn lửa xanh âm ỉ, rực sáng phóng xuất.
Xuyên tiễn đi qua, đá bay cát chạy, khói bụi mù mịt, mũi tên cứ thế xuyên qua tử huyệt của Thực Linh Quỷ.
Ly Tiễn trong Ngọc Hành tâm pháp của Thẩm Tịch Thanh.
Sát chiêu cần sự chính xác tuyệt đối.
Cố Dạ Huyền vậy mà đã thành thạo.
Con quỷ trúng sát chiêu, không kịp chống trả, nó gục xuống đất, thân thể liền lập tức thối rữa, phát ra mùi hôi tanh cùng cực.

Mùi tanh hôi gây khó chịu khiến người bình thường hít trúng phải nôn mửa liên tục, những con hung linh cấp thấp ngửi thấy thì tự động tránh xa, chúng rất thức thời khi kẻ mạnh hơn bị đánh bại.
Còn đối với những hung linh cấp cao khác khi ngửi thấy mùi này lại trở nên phấn khích, giống như rơi vài trạng thái cuồng bạo, lũ lượt kéo đến.
(Cuồng nhiều quá nên t thay bớt)
Chỉ một nháy mắt, hai người đã bị vô số hung linh cấp cao vây khốn.
Một bên là Cố Dạ Huyền còn nhỏ yếu, không đủ sức chống lại nhiều như thế.
Một bên là Thẩm Tịch Thanh linh lực cạn kiệt, không còn sức chống trả.
Cố Dạ Huyền chỉ đành dùng linh lực còn lại mở ra một kết giới thuỷ linh, bao bọc xung quanh bọn họ, ngăn chặn lệ quỷ như vũ bão bên ngoài.
Nhân lúc kết giới bao quanh còn hiệu lực, hai người nhanh chóng chạy về phía kết giới Đông Hoàng.
Sau một hồi, cuối cùng họ đã thấy kết giới Đông Hoàng, xung quanh kết giới, lệ quỷ cấp thấp khi thấy hung linh cấp cao cuồng bạo tiến đến thì tản ra dần, để lộ ra những người dân bị nhốt bên ngoài, vì không có người giữ chuông đưa vào, kẻ mất tay chân, người bị cắn nuốt, huyết nhục vụn nát.
"A Huyền, con giúp họ vào bên trong trước.
Vi sư tranh thủ thời gian giúp con."
Thẩm Tịch Thanh dùng lực đẩy mạnh Cố Dạ Huyền về phía kết giới, bản thân thì quay người lại, đối diện với yêu ma quỷ quái.
"Nhã Âm, triệu- tới"
Nguyên chủ Thẩm Tịch Thanh có hai thần khí, bình thường nàng sẽ sử dụng Tử Ảnh kiếm.
Còn Nhã Âm là một cây đàn cổ cầm, toàn thân trong như pha lê, điêu khắc hoa văn tử đằng tinh xảo, dây đàn trắng muốt được làm từ tơ của tuyết tằm nghìn năm.
Nhã Âm tuy đẹp nhưng lại mang sát khí rất lớn, thứ Nhã Âm tiêu hao không phải linh lực mà là sinh lực.
Vì vậy nên trừ những lúc cấp thiết, Thẩm Tịch Thanh cũng không muốn động đến.
Thẩm Tịch Thanh tấu cổ cầm, thân đàn như pha lê giờ đây chuyển sang màu đỏ như máu, rực rỡ chói sáng.
Tiếng nhạc linh linh thanh thanh như từ thiên khung chảy xuống, khiến ác quỷ cương thi đầy đất không khỏi phát ra gào thét thống khổ, nhưng lại như bị thiên la địa võng trói chặt, không thể thoát thân.
Nàng vừa lùi vừa tấu khúc Dao Quang, tranh thủ thời gian để Cố Dạ Huyền đưa người dân vào trong kết giới.
Tiếng đàn bỗng chốc im bặt.
Khúc Dao Quang kết thúc.
Thẩm Tịch Thanh toàn thân run lên, sau đó ngã quỵ xuống đất, rơi vào lồ ng ngực ấm áp của Cố Dạ Huyền.
Cổ họng nàng nghẹn ngào, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Cố Dạ Huyền đỡ lấy nàng, không tránh kịp nên máu dính lên khắp mặt hắn.
Lần đầu tiên, ma tôn Cố Dạ Huyền lại thấy sợ máu đến vậy, kiếp trước đứng trên núi thây biển máu cũng không khiến hắn thay đổi sắc mặt, vậy mà trong khoảnh khắc này, cơ thể lại bất giác run rẩy vì máu của kẻ thù kiếp trước đổ ra.
"Vào kết giới....!A Huyền...!mau chạy."
Thẩm Tịch Thanh thấp giọng, câu nói ngập mùi máu tươi.
Đôi tay run rẩy cuối cùng dè dặt mà đặt lên lưng Cố Dạ Huyền.
Cố Dạ Huyền da đầu tê rần, chỉ cảm thấy thâm tâm khó chịu, ôm lấy thật chặt người trong lòng.
"Sư tôn, ta đưa người vào kết giới."
Lúc này tác dụng của Dao Quang khúc đã hết, thi quỷ trở nên thanh tỉnh, lại càng thêm hung hãn, xông đến như sóng biển cuồn cuộn.
Một con Thực Linh Quỷ nhìn như lên cơn đại nộ nhảy đến chỗ hai người nhanh hơn cả gió, bộ vuốt sắc ẩn chứa tà độc nhắm thẳng vào Cố Dạ Huyền.
Thời khắc mà con quỷ lao tới cũng là lúc bọn họ đến kết giới.
Cố Dạ Huyền vừa dìu Thẩm Tịch Thanh, vừa phải sử dụng chuông để vào trong kết giới, nhất thời khó mà né tránh, mắt thấy cơ thể sắp bị đâm, chỉ đành nhắm mắt mà lãnh trọn,...
Đột nhiên bóng người chòm lên, choàng ra phía sau Cố Dạ Huyền.
Chỉ nghe một tiếng rên rất nhỏ, dường như cố gắng không tạo thành tiếng, Cố Dạ Huyền cảm thấy từng giọt huyết nhục ấm nóng nhỏ xuống người mình.
Hắn kinh ngạc mở mắt ra, trong lòng liền chết lặng, Thẩm Tịch Thanh bả vai nhuốm máu, năm móng tay xuyên qua.
Sâu vào tận xương...
"Sư tôn!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.