Thành Ca, Nói Không Với Yêu Đương Cơ Mà

Chương 1:




Trong căn phòng khép kín đủ loại âm thanh ầm ĩ, xa hoa trụy lạc, vài cậu ấm trắng nõn đang ngồi trên đùi khách nũng nịu mời rượu.
Thành Độ tựa vào góc ghế sofa nghịch điện thoại, hai chân dang rộng, bộ dạng rất thư thái. Một cậu ấm tướng mạo thanh thuần chầm chậm bước lại gần, quỳ lên thảm, tay phải khoát lên đầu gối anh, cách một lớp quần tây sờ loạn nơi sâu kín kia. Anh nâng mắt nhìn, cậu ấm lập tức ngừng động tác, hai mắt đa tình nhìn anh.
“Tiên sinh.”
Thành Độ nhướng mắt nhìn bàn tay cậu ấm đang đặt lên người mình, cậu nhóc thức thời thu tay về, giọng nói nũng nịu ra vẻ dụ dỗ người khác ức hiếp.
Thành Độ cũng chẳng buồn đếm xỉa, phất tay đuổi cậu nhóc đi.
Cậu ấm run run lùi về sau hai bước, thăm dò hỏi: “Tiên sinh, ngài không cần em phục vụ sao?”
Thành Độ không mặn không lạt “Ừ” một tiếng, không để ý cậu ta nữa, tiếp tục nhìn điện thoại.
Cậu ấm bĩu môi đứng dậy rời đi. Thằng em say sỉn kế bên tay còn đang xoa nắn mông người trong lòng, lên tiếng: “Thành ca làm sao vậy? Lại đây chơi cùng mọi người nào, rúc ở đó làm gì? Gạ xoạc à?”
Thành Độ nhếch mép, ẩn trong bóng tối là khuôn mặt quyến rũ, giọng nói khàn khàn do vừa cảm nhẹ, cực kỳ gợi cảm: “Gạ xoạc thì sao, con mẹ nó đến phiên cậu quản à?”
“Không quản không quản.” Người kia lại nói: “Anh em mình đều là 1, em quản anh thì có ích lời gì? Anh cũng không ngoan ngoãn nằm dưới thân cho em làm.”
Cả đám ầm ĩ, mấy cậu ấm kia cũng cười hùa theo. Thành Độ hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, thầm nghĩ mẹ nó bọn 0 này thật quá phóng túng, giả bộ cười thôi mà đã lẳng lơ đến thế, không biết trên giường còn buông thả tới cỡ nào.
Nghĩ đến lại thấy buồn nôn.
Điện thoại vừa run, khung chat nhỏ hiện lên một tin nhắn: “Không rảnh à?”
Ngón tay gõ gõ trên màng hình, nhanh chóng trả lời: “Có chứ.”
Nhìn hai chữ vừa gửi đi, Thành Độ cau mày mất hứng nói: “Đệt!”
Tay lại nhanh hơn não rồi, mẹ nó không biết đã là lần thứ mấy?
Nửa phút sau lại có tin nhắn mới: “Đúng giờ.”
Cút mẹ đi, đúng giờ cái rắm, làm như gọi MB không bằng? Thành Độ vứt di động đi, trong lòng tức giận không thôi, nhưng mấy giây sau lại không cam tâm cầm điện thoại lên, nhìn lại một loạt tin nhắn khi nãy.
Tuân Lạc Bạch: Tôi về rồi, tối nay có rảnh không?
Tuân Lạc Bạch: Không rảnh à?
Tuân Lạc Bạch: Đúng giờ.
...... Kỳ thực cũng chỉ có ba tin thôi.
Thành Độ trượt màn hình, mở lại những tin nhắn cũ, nội dung đại khái đều như nhau, chung quy là: “Rảnh không?”, “Không rảnh à?”, có lúc là anh hẹn Tuân Lạc Bạch, cũng có lúc là Tuân Lạc Bạch hỏi anh có muốn làm không, số lần chia đều 50: 50, nhưng miễn cưỡng đếm thì số lần anh hẹn Tuân Lạc Bạch nhiều hơn.
Nói theo kiểu hạ lưu bây giờ chính là điên cuồng quấn lấy bẹp bẹp bẹp.
Cái đám công tử chơi cùng anh, chẳng tên nào biết anh đã lăn giường với Tuân Lạc Bạch cả, lại còn “ham mê trụy lạc” mặc người kia lật qua lật lại.
Việc này anh cũng không có mặt mũi phơi ra cho người khác biết, cảnh cáo Tuân Lạc Bạch không được nói. Khi đó Tuân Lạc Bạch đang đâm anh, đâm tới mức mấy lời xin xỏ cùng “Nói lý” đều biến thành vụn.
Sau đó anh lắc lắc thắt lưng ê ẩm nát nhừ của mình, đặt mông ngồi lên bụng Tuân Lạc Bạch, rõ ràng hai bên mép đùi non còn đang rỉ ra đồ vật của đối phương, thế mà anh còn bày ra vẻ mặt vênh váo tự đắc, lườm Tuân Lạc Bạch: “Có nghe thấy không, cấm kể với ai về chuyện của chúng ta!”
Tuân Lạc Bạch tay kẹp điếu thuốc: “Tự quản chính mình là được.”
Anh sửng sốt một giây, đoạt lấy điếu thuốc rồi gào vào mặt Tuân Lạc Bạch: “Ý cậu là miệng tôi không kín hả?”
“Nói chuyện với người không tự biết mình tôi thật quá khổ.”
“Đệt, cậu nói ai không tự biết mình?”
“Còn ai nữa?”
Thành Độ cúi người muốn bóp chết Tuân Lạc Bạch, nhưng động tác quá lớn làm tàn thuốc đâm trúng xương quai xanh của đối phương. Tuân Lạc Bạch “Ui” một tiếng, đẩy anh ra. Anh có chút áy náy, vừa làm xong nên đầu óc vẫn chưa thông thoáng lắm, giúp Tuân Lạc Bạch châm một điếu mới, bản thân thì trượt xuống ngậm lấy vật đáng xấu hổ kia của hắn liếm liếm, không quên bổ sung một câu: “Để tôi cho cậu thấy miệng tôi có kín không nhé.”
Tuân Lạc Bạch cười bảo anh ngu ngốc, sau đó bắn vào miệng anh. Anh không kịp phản ứng nên nuốt xuống hết, tức đến đỏ cả mặt. Còn Tuân Lạc Bạch chỉ dựa vào gối cười cười....
Đã là chuyện của ba năm trước rồi.
Anh cùng Tuân Lạc Bạch làm bạn tình ba năm, trong suốt ba năm đó anh mặc hắn đẩy đẩy, tình hình là càng đẩy càng nhịp nhàng, bị Tuân Lạc Bạch đâm tới sảng khoái, so với quá khứ anh đâm người khác còn tuyệt vời hơn, có điều sướng thì sướng nhưng trong lòng vẫn thấy lăn tăn. Cảm giác lộn xộn gần đây lại càng rõ ràng khiến anh nhìn Tuân Lạc Bạch cũng không vừa mắt.
Không biết lúc mình bị Tuân Lạc Bạch đâm tới mất hồn có phóng đãng hơn mấy cậu ấm kia không.
Thật buồn nôn.
Ăn chơi được nửa đường thì Thành Độ chuồn mất. Vốn không thèm “Đúng giờ” hẹn với Tuân Lạc Bạch nhưng cơ thể vẫn thành thật hành động.
Tuân Lạc Bạch có một căn hộ bỏ trống, điện nước đồ dùng đầy đủ, còn có người lau dọn định kỳ. Những lần hẹn của hai người đều ở đó, suốt ba năm vẫn không hề đổi. Thành Độ bị cảm nên không uống rượu, dừng xe dưới tiểu khu rồi cùng một cặp vợ chồng bước vào thang máy, động tác tự nhiên hệt như đang về nhà mình.
Tuân Lạc Bạch đang tắm, Thành Độ vứt chìa khóa lên tủ giày, lười đến mức giày cũng không thèm cởi, nghênh ngang bước thẳng vào nhà, tiến đến ghế sofa thả phịch người xuống nằm bất động.
Có lẽ vì đang cảm nên thân thể hơi mệt mỏi, anh chỉ nhắm mắt một lát liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mãi đến khi cúc hoa bị lạnh anh mới giật bắn người tỉnh dậy.
Vai bị Tuân Lạc Bạch ôm lấy, trong không khí là mùi sữa tắm quen thuộc, Thành Độ đơ người một giây rồi chữi ùm lên: “Mẹ nó, thế đéo nào đã thọc vào rồi? Ông đây còn chưa tắm!”
Tuân Lạc Bạch rút ngón tay dính đầy dầu bôi trơn ra, trên người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo, nâng mắt nhìn anh rồi hất cằm về phía phòng tắm: “Vậy đi tắm đi.”
Thành Độ kéo lại quần đã bị tụt một nửa, nhưng đi lại tới lui cứ thấy vướng víu nên quyết định lột sạch đồ ngay phòng khách, mông trần lộ bi chạy vào phòng tắm.
Tuân Lạc Bạch nhặt quần áo của anh lên, “Lát nữa cứ để như vậy đi ra.”
Thành Độ: “......” Tôi là người không nết na vậy sao?
Một lát sau, Thành Độ không chút nết na trần truồng bước ra, nước trên người cũng chẳng thèm lau khô, cứ băng băng đi thẳng đến cửa sổ sát đất. Dáng người anh rất đẹp, cao hẳn 1m83, vai rộng thắt lưng thon nhỏ cùng đôi chân dài miên man, do mấy năm trước đi bộ đội luyện thành, sau này khi xuất ngũ mấy khối cơ bụng cũng không hề mất đi. Những lúc ấy ấy Tuân Lạc Bạch rất thích nhéo eo anh, nhéo đến mức anh vừa nhột vừa sướng, nhỏ giọng rên rỉ.
Anh lau chân lên thảm trải sàn, nhướng mắt nhìn Tuân Lạc Bạch: “Tôi muốn làm ở chỗ này, lại đây.”
Tuân Lạc Bạch nhìn lướt qua cửa kính rồi cầm lấy dầu bôi trơn trên bàn đi tới: “Tùy cậu.”

Có dấu hiệu cho chương sau:v các thím cứ bình tĩnh để tôi ăn thịt trước nhé hắc hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.