Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 93:




Edit + Beta: Vịt
Duệ Duệ năm nay sáu tuổi, đến tuổi lên tiểu học, nhóc con cao lớn không ít, đã sắp tới eo Hàn Mạc, ở trong lớp lại càng to đầu nhất, các bạn nhỏ khác đều bị nhóc bỏ xa, không hổ là di truyền gen của Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc. Hơn nữa nhóc hiện tại giống Thiệu Văn Phong hồi nhỏ, bộ dáng tính cách ngay cả ánh mắt cũng giống 10 phần 10, Hàn Mạc luôn lo lắng sau này con lớn nhà cậu cũng là đại củ cải hoa tâm thì làm sao đây.
Húc Húc cũng đi nhà trẻ, ở lớn lá, Húc Húc bốn tuổi bộ dáng giống Hàn Mạc nhiều hơn, là một nhóc con mềm manh, ở nhà trẻ từ giáo viên tới bạn nhỏ đều thích nhóc.
Hạo Hạo nhà Trương Mạo và Húc Húc là bạn học cùng lớp, còn có anh em sinh đôi nhà Tống Tân Kế cũng ở một lớp, nếu như nói Húc Húc và Hạo Hạo là tiểu thiên sứ, vậy Tống Nhiễm và Tần Nghiêu chính là tiểu ác ma.
"Húc Húc, Húc Húc, mình hôm nay mang theo socola PaoFu á, cho cậu ăn." Tống Nhiễm là anh, ăn xong cơm trưa vốn là thời gian hoạt động trước ngủ trưa, nhóc cầm hộp nhỏ chạy đến trước mặt Húc Húc, giống như hiến vật quý cười vui vẻ với Húc Húc.
Húc Húc xoay đầu, bĩu bĩu miệng nhỏ, "Ba ba nói, không thể ăn quá nhiều socola, sẽ mập mập, Nhiễm Nhiễm chính là ăn socola quá nhiều mới mập."
Tống Nhiễm và Tần Nghiêu đều không mập, chỉ là to lớn, có thể là bảo mẫu trong nhà chăm sóc quá tốt, hai nhóc con cao hơn Húc Húc và Hạo Hạo chút.
Hạo Hạo ngồi bên cạnh Húc Húc, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Nhiễm, gật gật đầu phụ họa nói: "Nhiễm Nhiễm mập mập, mập hơn Húc Húc, cũng mập mập hơn anh Duệ Duệ."
Tống Nhiễm không vui, vung tay bộp một cái, ném hộp nhỏ lên mặt đất, còn hầm hừ phồng má trắng nõn đi tới giẫm hai cái.
Socola PaoFu dưới giẫm đạp của chân Nhiễm Nhiễm, từng cái tử trận.
Húc Húc nhíu nhíu lông mày, cùng Hạo Hạo tay cầm tay, vểnh miệng nhỏ nói: "Cậu nổi giận lung tung vậy là không đúng, ba ba nói trẻ con nổi giận lung tung là trẻ con hư, phải đánh mông mông."
"Mình mới không có nổi giận!" Nhiễm Nhiễm quay đầu lại trừng mắt rống với Húc Húc, dọa tới thân thể Hạo Hạo run lên một cái.
Đầu nhỏ của Húc Húc ngẩng lên, cũng trợn mắt, hừ một tiếng, nhóc mới không sợ Nhiễm Nhiễm nổi giận đâu!
"Cậu hiện tại chính là đang hét lung tung, Hạo Hạo bị dọa rồi, không chơi với cậu nữa." Kéo Hạo Hạo xoay người liền đi, hai nhóc con xoay mông liền đi.
Tần Nghiêu ngồi ở trên ghế nhỏ nghiêng đầu nhìn anh nhóc, chớp mắt nói: "Nhiễm Nhiễm, Húc Húc tức giận rồi, anh chọc cậu ấy tức giận, nếu bị ba ba biết nhất định sẽ đánh anh."
Húc Húc ngoan như vậy đều bị Nhiễm Nhiễm chọc giận, nếu ba ba biết chắc chắn sẽ mắng bọn nhóc, mặc dù bọn nhóc không sợ ba ba, nhưng sợ cha.
Tống Nhiễm hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, bĩu môi, đầu ngẩng lên, oa một tiếng khóc.
Thanh âm quá lớn, giáo viên sợ hết hồn, ngay cả Nghiêu Nghiêu cũng sợ run lên, nhìn anh trai khóc, nhóc bĩu môi, ngẩng đầu cũng khóc theo.
Sinh đôi đều khóc, giáo viên đầu to ra, cô thật sự không rõ tại sao hai tiểu soái ca lớn lên giống nhau như đúc này ngày nào cũng phải khóc một trận, thực sự sắp buồn chết cô rồi.
Húc Húc quay đầu qua nhìn về phía sinh đôi, thấy hai bọn họ một người khóc lớn tiếng hơn một người không khỏi bĩu miệng nhỏ, nghiêng đầu sang nói với Hạo Hạo: "Chúng ta không nên giống bọn họ, khóc rất xấu xí, mất mặt."
Mình lúc ở nhà khóc anh trai đều sẽ nói với nhóc, nếu khóc quá xấu xí sẽ không ai thích nhóc, sau đó nhóc không khóc nữa.
Hơn nữa nhóc cũng không nhìn thấy anh trai khóc, cho nên Húc Húc cũng dưỡng thành thói quen, tức giận thì tức giận, nhưng không thể ăn vạ la khóc, ba ba và anh trai sẽ nói nhóc.
Hạo Hạo cái hiểu cái không gật gật đầu, Húc Húc nói đều là đúng.
Buổi tối lúc tan học Hàn Mạc và Tống Tân Kế lái xe tới đón bốn nhóc con, Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp ở công ty tăng ca không có thời gian, trước để Hạo Hạo ở nhà Hàn Mạc, tan việc sau đó tới đón nhóc về.
"Ba ba!" Húc Húc một cái liền thấy Hàn Mạc đứng ở cửa lớp học, hoan hô một tiếng chạy tới, sau đó mạnh mẽ nhào tới.
Hàn Mạc sợ tới vội vàng đón lấy nhóc, tiểu tử thối này bước đi lảo đảo không ổn, vậy mà còn chạy.
"Ba ba Hàn." Hạo Hạo đi tới bên cạnh Hàn Mạc, ngửa đầu gọi cậu.
"Yo, Hạo Hạo nhìn thấy ba ba Hàn không nhìn thấy bác?" Tống Tân Kế niết niết khuôn mặt ú thịt của nhóc, cười chớp chớp mắt với nhóc.
Hạo Hạo á một tiếng gật gật đầu, "Bác ơi, Nhiễm Nhiễm và Nghiêu Nghiêu hôm nay khóc, buổi trưa cũng không có ngủ."
Húc Húc kinh ngạc nhìn Hạo Hạo, không rõ tại sao Hạo Hạo sẽ tố cáo.
Nhóc nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, dẩu dẩu miệng, nói: "Nhiễm Nhiễm cho con ăn socola, con nói ba ba nói ăn socola mập mập, bạn ý liền khóc, sau đó, ừm, sau đó Nghiêu Nghiêu cũng khóc."
Nhóc nói như vậy hình như cũng không có gì không đúng đi?
Hạo Hạo cũng gật gật đầu, giơ tay lên muốn Hàn Mạc ôm.
Hàn Mạc vội vàng ôm lấy nhóc con, mỗi tay một đứa nâng mông ôm, hai nhóc con duỗi tay nhỏ vịn vai cậu, cùng nhau nhìn cậu.
Hai đôi mắt to ngập nước long lanh phát sáng đồng thời nhìn Hàn Mạc, manh tới mặt cậu đầy máu.
"Vậy Nhiễm Nhiễm và Nghiêu Nghiêu đâu?" Tống Tân Kế ở một bên hỏi, y vẫn chưa thấy hai thằng nhãi nhà mình đâu.
"Đi vệ sinh ạ, Nghiêu Nghiêu nói, ba ba nếu lo lắng sẽ không mắng bạn ấy nữa." Húc Húc giòn tan trả lời vấn đề của Tống Tân Kế, thật vất vả lại lần nữa bán đứng hai anh em.
Hàn Mạc phì một tiếng bật cười, nghiêng đầu trừng con trai đang vỗ tay nhỏ rất sung sướng, tiểu tử thối này là cố ý a?
"......" Tống Tân Kế khóe miệng co rút, sau đó tới phòng vệ sinh túm sinh đôi.
Sinh đôi đang trốn trong nhà vệ sinh không biết đã đại nạn ập đầu, đang ở đó mưu đồ bí mật lát nữa phải giả bộ đáng thương thế nào.
"Nghiêu Nghiêu, em đói bụng không?" Nhiễm Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bưng má.
"Đói, Nhiễm Nhiễm chúng ta đi ra ngoài đi?" Nghiêu Nghiêu ngồi xổm bên cạnh nhóc, cũng hai tay bưng má.
Nhiễm Nhiễm lắc lắc đầu, bụng ùng ục ùng ục kêu lên.
"Ba ba vẫn chưa đến tìm chúng ta, nếu hiện tại đi ra bị phát hiện sẽ bị mắng."
Nghiêu Nghiêu gật đầu đồng ý lời anh trai, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ chút, "Lát nữa ba ba nếu tìm được chúng ta, phải nói gì?"
"Ừm...... Liền nói, ừm...... Liền nói bọn mình đau bụng." Nhiễm Nhiễm nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, cảm thấy biện pháp này của mình khả thi.
"Hai đứa các con có phải định buổi tối ngủ ở nhà vệ sinh hay không?" Tống Tân Kế nghe đối thoại của hai nhóc con rõ ràng một hai, hỏa khí xoạt xoạt bùng lên.
Y vẫn rất không hiểu, hai thằng nhóc thối này rốt cuộc giống ai.
Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn, liền thấy ba ba đứng ở trước cửa nhà vệ sinh ôm ngực nhìn bọn nhóc, còn đang cau mày trừng mắt.
Nhiễm Nhiễm kinh ngạc mở to mắt, ba ba tìm được bọn nhóc rồi.
"Ba ba!" Sinh đôi đứng lên, bổ nhào.
"Ba ba rất tức giận, hai tiểu tử thối các con chờ về nhà bị đánh đi."
Tống Tân Kế mặt không biểu tình nhìn hai con trai, mỗi tay một đứa kéo bọn nó ra ngoài.
Thật là vô pháp vô thiên rồi, cư nhiên học được nói dối, hôm nay không đánh mông bọn nó nở hoa y sẽ không họ Tống!
Hàn Mạc nhìn Tống Tân Kế thở phì phò kéo hai nhóc con ỉu xìu đi tới nở nụ cười, "Được rồi được rồi, xem anh dọa bọn nó kìa."
Sinh đôi nhà Tống Tân Kế rất giỏi hành hạ, hai đứa con trai nhà cậu gộp lại cũng không ầm ĩ bằng một đứa, hiện tại sợ giống như gà con.
"Hai thằng nhãi này không trừng trị thật sự không được, lại còn ở đó nói gạt anh đau bụng anh liền không mắng bọn nó nữa, buổi tối Tần Thụy về bảo hắn hung hăng đánh một trận, tức chết anh." Mỗi tay một đứa dắt hai nhóc con đi tới bên cạnh xe, Tống Tân Kế xoay mặt nhìn Hàn Mạc.
"Mày lúc lái xe về chậm chút, anh dẫn bọn nó đi trước." Y hiện tại tức đã không biết nên biểu đạt thế nào, ném hai nhóc con tới ghế sau, lái xe rời đi.
Hàn Mạc nhún nhún vai, chậc một tiếng.
Xem ra sinh đôi hẳn sẽ thành thật một đoạn thời gian, Tần Thụy thật sự sẽ đánh chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.