Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 14:




Edit + Beta: Vịt
Tống Tân Kế sau khi tới bệnh viện nhìn thấy Hàn Mạc đã ở trong phòng bệnh ngủ say, lại nhìn thấy cái bụng nhô lên của cậu, lúc này mới yên tâm.
Đối với dựng phu mà nói sinh non cũng không phải là hiện tượng quá tốt, bởi vì dựng phu không có sản đạo không thể sinh tự nhiên, cho nên sinh non nếu như không kịp đưa tới bệnh viện mổ bụng lấy đứa nhỏ ra, rất có thể sẽ tạo thành tình huống một xác hai mạng, cho dù kịp thời mổ bụng lấy con, cũng sẽ bởi vì không có xử lý tốt mà tạo thành đứa nhỏ ngộp chết hoặc là dựng phu mất máu quá nhiều chết.
Đây chính là nguyên nhân vì sao dựng phu sẽ tinh quý như vậy, nếu như người đàn ông này nguyện ý vì một người đàn ông khác sinh con, vậy thì đại biểu hắn đem tính mạng đều hiến cho đối phương.
Tống Tân Kế là bác sĩ sản khoa, cho nên lúc nghe thấy Hàn Mạc nói khả năng sắp sinh, y thiếu chút nữa hô hấp đều ngừng.
"Tôi đã nói cậu có thể không đến." Thiệu Văn Phong ngồi ở trên ghế bên giường Hàn Mạc, cầm trong tay một quyển tạp chí y học, cái này là vừa nãy bác sĩ kiểm tra cho Hàn Mạc giao cho anh, bên trên toàn là giới thiệu những việc cần chú ý lúc đàn ông mang thai.
Anh chỉ là nhàm chán lật lật, không nghĩ tới lại đem bên trong nói đều ghi vào trong đầu.
"Tiểu Hàn sinh con tôi không thể không đến." Tống Tân Kế hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh Hàn Mạc thò tay nhẹ nhàng sờ trán cậu.
Bộp một cái, tay vừa đụng phải trán Hàn Mạc bị đánh ra, y ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong mặt âm trầm.
"Nếu như anh muốn đánh nhau tôi tùy thời phụng bồi, nhưng anh làm ơn đừng ảnh hưởng tới Tiểu Hàn nghỉ ngơi." Đắp chăn cho Hàn Mạc, Tống Tân Kế giễu cợt một tiếng nhìn về phía Thiệu Văn Phong, ánh mắt khinh thường.
Thiệu Văn Phong nheo mắt lại đánh giá Tống Tân Kế, người đàn ông này thoạt nhìn nhãn nhặn không nghĩ tới ngược lại có chút nóng nảy,"Cậu theo tôi ra ngoài."
Anh cần hỏi rõ ràng mấy chuyện quấy nhiễu anh.
Mặc dù anh hoài nghi đứa nhỏ trong bụng Hàn Mạc là của mình, nhưng sự xuất hiện của Tống Tân Kế lại làm cho anh một lần hoài nghi ý nghĩ của mình có sai lệch, nhưng vừa nãy Hàn Mạc nói những lời đó nghĩ kỹ chút những cũng có thể lý giải thành một loại ý tứ khác.
"Đều tại anh cái tên ngựa đực giống này, nếu không có anh tôi đã không cần chịu tội này rồi, sao anh không tinh tẫn nhân vong làm chết trên giường đi!"
Những lời này nếu là đổi một loại suy nghĩ lại rất có thâm ý.
Thiệu Văn Phong có thể ở nước ngoài tự mình dốc sức mấy năm đã phát triển công ty lớn như vậy nếu không có chút đầu óc căn bản không thể nào, cho nên lời này anh vừa bình tĩnh suy nghĩ tỉ mỉ chút liền phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Cho dù là anh cường ngạnh lôi kéo Hàn Mạc làm cho cậu động thai khí, Hàn Mạc cũng không nên hét với mình lời như vậy.
Ngựa giống? Tinh tẫn nhân vong?
Lời này nghe thế nào cũng là đang lên ánh mình cùng cậu làm tình không đeo bao, cho nên mới làm cho cậu chịu loại tội này.
Thiệu Văn Phong tỏ vẻ anh mặc dù lạm tình, nhưng không có nghĩa là anh lạm giao, cho dù bạn giường của anh không ít nhưng sau lần đó cùng Hàn Mạc cảm nhận được ăn nhịp thân thể ngoài ý muốn, anh hiện tại cho dù muốn tìm người giải quyết sinh lý cũng không có biện pháp. Vì sao? Bởi vì người anh em nhà anh không phối hợp, cứng không nổi.
Vốn chỉ là cho rằng anh gần đây quá mệt mỏi cho nên tinh thần không tốt, đáng tiếc vừa nãy lúc ở công viên nhỏ nhìn thấy Hàn Mạc, cho dù vóc người Hàn Mạc đã mập thay đổi hình dạng gương mặt không có đẹp trai như vậy nữa, nhưng người anh em nhà anh vẫn lập tức dâng cao tới tinh thần dồi dào.
Đến đây, Thiệu Văn Phong cho dù muốn an ủi mình cũng không có cách nào, anh không thể không thừa nhận, những nam nam nữ nữ khác cũng không có cách nào câu lên dục vọng của anh, chỉ có Hàn Mạc, sự phù hợp thân thể đã thăng tới độ cao đặc biệt, anh cũng biết rõ mình tại sao chấp nhất với Hàn Mạc như vậy.
Anh thích Hàn Mạc, cho dù hiện tại chỉ là thích thân thể của cậu cũng không sao cả. Anh biết mình muốn Hàn Mạc, ít nhất người anh em của anh trong vòng mấy tháng gần đây chỉ muốn động hoa cúc của Hàn Mạc, những cái khác...... Xin lỗi, người anh em nhà anh không có hứng thú không phối hợp.
Hai đại nam nhân ra ngoài phòng bệnh đứng ở cửa, đồng thời quay đầu lại xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn Hàn Mạc nằm ở trên giường ngủ tới an ổn, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thiệu tiên sinh anh muốn nói gì với tôi?" Tống Tân Kế quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, trên dưới đánh giá anh.
Y không chỉ một lần từ trên tạp chí nhìn thấy giới thiệu sơ qua về Thiệu Văn Phong.
Kim cương vương lão ngũ tân thế hệ mới, trẻ tuổi có tài, sự nghiệp thành công, nhiều tiền đẹp trai những từ hình dung này trên mỗi trang tạp chí đều viết qua, hơn nữa người đàn ông này chưa lập gia đình.
Y không thể không thừa nhận, Thiệu Văn Phong có vẻ ngoài cao lớn đẹp trai và quyền lực kim tiền làm cho nam nam nữ nữ chạy theo như vịt, cũng là đàn ông, y thừa nhận, mình rất hâm mộ cũng rất ghen tỵ.
Thiệu Văn Phong không phải là đàn ông thích vòng tới vòng lui, tính cách và phương pháp xử sự của anh khiến cho anh thích thẳng thắn, nhất là đối với sự tồn tại của giống như tình địch.
"Đứa nhỏ Hàn Mạc mang thai trong bụng là của tôi." Lời này của anh là câu trần thuật, lúc nói ra một mực chú ý đến biểu tình của Tống Tân Kế, sau khi thấy y sửng sốt hoài nghi trong lòng càng thêm nhận được chứng thực.
Tống Tân Kế rất muốn nói với anh Hàn Mạc mang thai chính là của tôi không có chút liên hệ nào tới anh, nhưng y không thể nói như vậy.
Y có thể nhìn ra Hàn Mạc đối với người đàn ông này hẳn là có chút tình cảm đặc biệt, bằng không cũng sẽ không mỗi lần nhìn thấy Thiệu Văn Phong liền tâm tình chấn động lớn như vậy, vừa nãy Hàn Mạc hét với Thiệu Văn Phong những thứ kia y có thể xuyên qua điện thoại nghe rõ rành rành.
"Tôi nói đúng rồi có phải không." Thiệu Văn Phong khẽ nheo mắt lại, đôi con ngươi kia mang theo màu nâu nhìn thẳng Tống Tân Kế, từng bước ép sát.
"Anh nói rốt cục có đúng không tôi không biết, nhưng tôi biết một điểm," Tống Tân Kế nhún nhún vai, khóe miệng câu lên nụ cười ác ý, nhìn về phía Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ biết, hiện tại người bồi bên cạnh Hàn Mạc là tôi, mà anh, cậu ấy không chấp nhận."
Nói xong câu đó, Tống Tân Kế đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Thiệu Văn Phong xuyên qua khe hở nhìn thấy một màn làm cho anh phát điên.
Tống Tân Kế cúi người tiến tới trước mặt Hàn Mạc đã tỉnh lại mỉm cười với y, nhẹ nhàng hôn trán cậu, sau đó ngẩng đầu lộ ra ý cười khoe khoang với mình.
Anh nắm chặt nắm đấm cảnh cáo mình không được xông vào rống to kêu to với hai người bọn họ, chỉ có thể hít sâu bình phục tâm tình của mình.
Cho dù Tống Tân Kế nói lập lờ nước đôi không trả lời thẳng mình, nhưng Thiệu Văn Phong phán đoán, đứa nhỏ trong bụng Hàn Mạc chính là của mình.
Nhưng mà Tống Tân Kế cũng nói đúng, bắt đầu của anh và Hàn Mạc đã xuất hiện vấn đề tương đối lớn, hiện tại Hàn Mạc nhìn thấy mình giống như nhìn thấy ôn dịch có thể trốn liền trốn, cho nên......
Anh nhíu mày, khóe miệng câu lên ý cười tà khí.
Giơ tay lên nhẹ nhàng ma sát môi mình một chút, hướng về phía Hàn Mạc nhìn ngoài cửa làm động tác hôn gió, còn chỉ chỉ bụng mình, tà mị cười một tiếng.
"Bái bai, Cục Cưng của anh." Thanh âm Thiệu Văn Phong rất nhẹ, khẩu hình rất chậm sau khi nói xong mấy chữ này với Hàn Mạc mở to mắt, tiêu sái khoát khoát tay xoay người rời đi.
Biểu tình kinh sợ của Hàn Mạc thật sự đáng yêu, đặc biệt chọc anh thích, anh đều cứng rồi.
Hai tay nắm chặt drap giường, Hàn Mạc hít sâu hai cái sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Tân Kế, sắc mặt trắng bệch cắn răng giận dữ hỏi, "Anh vừa nãy nói với anh ta cái gì?"
Tống Tân Kế nhún nhún vai, giơ tay lên đặt ở trên bụng cậu cảm thụ được vận động của thai nhi bên trong, sau khi không phát hiện có cái gì dị thường mới thu hồi tay lắc lắc đầu, "Anh ta hoài nghi vấn đề huyết thống của con trai mày, anh không nói đứa nhỏ là của anh, chỉ nó là anh hiện tại ở chung một chỗ với mày."
Thân thể Hàn Mạc run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"...... Tống Tân Kế...... Em nhất định sẽ bị anh hại chết......" Lời này nói xong, cậu liền cảm giác được nhóc con trong bụng mình lật người, sau đó một trận đau đớn kịch liệt đánh tới, bảo bảo bên trong đã bắt đầu khẩn cấp muốn ra ngoài.
"Hàn Mạc!" Tống Tân Kế đã có thể cách chăn nhìn thấy phản ứng của bụng cậu, vội vàng đưa tay nhấn máy gọi bên cạnh.
"Hàn Mạc mày đừng nghĩ lung tung, mày như vậy đối với đứa nhỏ cũng không có lợi, hít sâu, làm theo anh, thở ra, hít vào, thở ra......" Tống Tân Kế kéo tay cậu, cùng cậu hít sâu để giảm bớt đau đớn ở bụng.
"Em thở...... Em thở...... Em thở cái rắm...... A a a a...... Thiệu Văn Phong anh khốn khiếp...... Đau chết tôi...... Tống Tân Kế anh lang băm...... A a a...... Em không muốn sinh con nữa!!......"
Hàn Mạc thét chói tai ra tiếng, tay túm Tống Tân Kế lại càng dùng sức tới đốt ngón tay đều trắng bệch.
Đau đớn này so với lúc nãy càng làm cho cậu khó có thể nhẫn nhịn hơn, cậu không chỉ cảm giác được có loại đau đớn ruột xoắn lại, còn có loại trướng đau từ trong ra ngoài.
Bác sĩ hộ sĩ tới rất nhanh, lúc vừa nãy Tống Tân Kế tới đã gặp bác sĩ sản khoa tên là Dương Mẫn này, mặc dù cái tên nữ tính hóa, nhưng là đàn ông chiều cao xấp xỉ y.
Chẳng qua là thoạt nhìn có chút lãnh đạm.
"Đưa đến phòng giải phẫu." Dương Mẫn nhíu nhíu mày nhìn về phía Hàn Mạc, biểu tình mang theo không đồng ý.
"Lát nữa tôi sẽ làm giải phẫu cho cậu, chồng cậu đâu?" Một bên hướng trên đường tới phòng giải phẫu, Dương Mẫn liếc nhìn Tống Tân Kế lôi kéo tay Hàn Mạc mãi, mang theo ánh mắt không xác định liếc nhìn tay bọn họ giao nhau, hoặc là chính xác mà nói, là Hàn Mạc đơn phương gắt gao túm tay Tống Tân Kế.
"...... Anh ta đi chết rồi!" Hàn Mạc ngẩng đầu gào thét một tiếng, sau đó cắn răng tiếp tục nhịn đau. Gân xanh trên trán gia hỏa này đều bốc ra rồi, thật sự phá hư khuôn mặt đẹp trai như vậy của cậu ta.
Dương Mẫn khơi mi không hỏi nhiều nữa, hắn nhìn qua rất nhiều phụ nữ có thai dựng phu lúc tiến vào phòng sinh đều là cái đức hạnh này, bất quá nhìn thấy dựng phu có sức sống như vậy vẫn là lần đầu tiên, bởi vậy có thể phỏng đoán, Hàn Mạc nhất định có thể an toàn từ trong phòng giải phẫu ra ngoài.
Chỉ bằng tiếng gọi trung khí mười phần như vậy của cậu, lát nữa khẳng định không có vấn đề gì.
"Cậu muốn ký không?" Cầm lấy đơn đồng ý giải phẫu, Dương Mẫn nhìn về phía Tống Tân Kế khơi mi.
Tống Tân Kế há miệng, vừa thò tay nhận bút than ký, kết quả nghe thấy Hàn Mạc bị đẩy tới cạnh cửa phòng giải phẫu đã tiến vào trong cửa nửa người hét một cái.
"Bố mày...... Bố mày tự mình ký!"
Cậu sẽ không để cho những người khác quyết định sinh mệnh của mình, cậu đã lựa chọn sinh đứa nhỏ này, vậy thì đại biểu chỉ có bản thân cậu có thể nắm trong tay vận mệnh của mình!
Dương Mẫn xoay người ngoài ý muốn nhìn về phía Hàn Mạc, ánh sáng trong mắt cậu làm cho khóe miệng người đàn ông vẫn luôn đối với sống chết nhìn vô cùng đạm mạc câu lên ý cười.
Hắn đỡ tay Hàn Mạc ở trên đơn đồng ý ký chữ, tâm tình tốt vỗ bụng Hàn Mạc, "Yên tâm, tôi sẽ để cho cậu từ bên trong đi ra, công thêm bảo bảo của cậu."
Hàn Mạc nhe răng, "Nếu tôi với con tôi có chuyện gì, thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!"
Những lời này nói xong, thét chói tai và mắng chửi tiếp tục từ trong miệng cậu phun ra, Thiệu Văn Phong thằng cha đáng chết này chờ đó cho tôi, sớm muộn có một ngày tôi cũng trả lại hết toàn bộ cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.