Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 12:




Edit + Beta: Vịt
Tống Tân Kế mang theo Hàn Mạc đi bệnh viện làm kiểm tra mang thai, không có vấn đề khác, chỉ là Hàn Mạc vừa rồi có chút tâm tình kích động dẫn tới đứa nhỏ trong bụng theo đó dằn vặt, trên đường từ bệnh viện đi ra về nhà sắc mặt Hàn Mạc vẫn luôn không tốt, Tống Tân Kế thấy cậu như vậy có mấy lời cũng liền giấu trong bụng không đi hỏi.
Ai nghĩ tới y không hỏi Hàn Mạc ngược lại tự mình chủ động khai báo.
"Tống Tân Kế, anh không cần đoán mấy thứ kia, người đàn ông vừa nãy gặp chính là cha đứa con trong bụng em, về phần hai bọn em rốt cuộc lăn cùng nhau thế nào......" Cậu thở dài, biểu tình có chút mất tự nhiên nhìn Tống Tân Kế, bĩu bĩu môi, "Phong lưu nợ quá nhiều bị tính kế, sau đó......" Nhún nhún vai, sau đó? Sau đó thì cái đức hạnh hãm này đây.
Lời này cậu không nói Tống Tân Kế cũng rõ ràng, quen biết nhiều năm như vậy, chuyện hoa tâm phong lưu của hai người Hàn Mạc và em trai y Tống Tân Nghiệp thực là đếm không xuể.
Y bật cười nhìn vẻ mặt buồn bực của Hàn Mạc chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ mình hiểu ý tứ của cậu, cầm bao lớn bao nhỏ vào nhà đặt ở phòng ngủ của Hàn Mạc, đi ra ngoài sau đó nhìn thấy Hàn Mạc đang ngốc nghếch khom lưng cầm dép lê, y nhận mệnh đi qua giúp cậu thay giày, lại giúp cậu cởi áo khoác.
"Anh kiếp trước có phải làm chuyện xấu gì hay không, đời này phải bị mày hành a? Còn là hành hạ không hoàn lại."
Nói thì nói như thế, động tác ngược lại ôn nhu, cũng không thấy dáng vẻ có cái gì bất đắc dĩ ghét bỏ, Hàn Mạc cau cau mũi sờ sờ mặt, sáp tới tựa vào trên vai y, thanh âm buồn bực lầm bầm, "Em nếu là cong khẳng định đăng ký kết hôn với anh."
Tống Tân Kế từ trong lỗ mũi hừ một tiếng không đáp lại, trong lòng ngược lại nói thầm, mày hiện tại coi như là cong, Hàn Mạc không chú ý mình mình vừa nãy sau khi nhìn thấy Thiệu Văn Phong bồi người đi dạo phố là biểu tình gì, nhưng y nhìn rõ ràng, ủy khuất ấm ức toàn bộ bày trên mặt.
Nếu không phải bởi vì y còn không thể nhanh như vậy đoán được quan hệ của Hàn Mạc và người đàn ông kia, e rằng ngay cả thanh niên nhỏ đi theo bên cạnh người đàn ông kia cũng phát hiện, bằng không thì lúc Thiệu Văn Phong ôm Hàn Mạc đi thanh niên nhỏ kia sẽ nói Hàn Mạc là hồ ly tinh? Hừm, cũng là bản thân y không phát hiện.
"Được rồi được rồi, mày nhanh đi thay quần áo đi, anh đi nấu cơm." Tống Tân Kế đỡ cậu về phòng ngủ thay quần áo, mình cầm thức ăn mua trên đường về tới phòng bếp, vừa rửa rau vừa cảm giác mình rất không dễ dàng.
Điều kiện của y không tệ tính cách cũng tốt, việc nhà các kiểu giành làm, làm sao không ai nguyện ý sống với y chứ? Được rồi, y không phải không muốn tìm phụ nữ, vấn đề là tìm phụ nữ sau này y không có cách nào cứng lên vậy bao mất thể diện?
Vẫy vẫy đầu, Tống Tân Kế giơ tay lên cho mình một cái tát, nghĩ nhiều như vậy làm gì, trải qua cuộc sống tốt hiện tại là được.
Hàn Mạc trở về phòng ngủ ngồi ở trên giường giơ tay lên sờ sờ môi, câu lên khóe miệng cười lạnh liên tục, Thiệu Văn Phong anh không phải cái gì cũng đắc ý sao, xem anh lúc này còn huênh hoang thế nào, xem anh còn mang theo thanh niên nhỏ đi xem phim thế nào, buồn nôn chết anh!
Thiệu Văn Phong lại không như Hàn Mạc nghĩ cảm thấy buồn nôn, anh cảm thấy dáng vẻ Hàn Mạc ưỡn bụng bước đi đều quăng chân chỉ cảm thấy buồn cười, anh cũng thật sự buồn cười.
Ngửi trong xe mang theo mùi dưa chuột chua và cải trắng cay, anh gục trên tay lái âm ỉ ha ha ha cười không ngừng, nếu có người khác nhìn thấy e rằng bị loại tình huống này buồn nôn chết.
Lúc đang ngăn không được ý cười điện thoại di động vang lên, anh ho khan một tiếng lấy điện thoại ra, liếc nhìn số cái đầu liền to lên.
"Mẹ, ách......"
"Con còn biết mẹ là mẹ con? Con nói xem đều thời gian bao lâu rồi, từ lúc mẹ với chú Hàn của con kết hôn tới giờ, con từng lộ mặt sao! Con có biết mẹ đều sắp quên mình có một đứa con trai lớn lên tròn dẹt hay không! Mẹ cho thằng nhóc con biết, nếu con hôm nay không đến ăn bữa cơm lộ mặt, hai ta liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, tự con nghĩ đi!"
"...... Con không phải bận rộn sao, mẹ đừng tức giận a, con lập tức tới còn không được sao." Thiệu Văn Phong bất đắc dĩ thở dài, khởi động xe chuẩn bị đi về thay bộ quần áo thay xe, xe này phải đưa đi rửa.
"Hàn Mạc sau khi ra nước ngoài còn biết cách vài ngày gọi điện thoại hỏi một chút tình huống trong nhà, con ở trong thành phố Tân Hải đều không biết tới thăm mẹ chút, thật không hiếu thuận, vẫn là Hàn Mạc tốt, thằng nhóc con học hỏi em trai con chút đi!" Dì Khương đang càng nói càng buồn bực, cùng là sinh con, con người ta thì tri kỉ hiếu thuận, cái đứa bà sinh ra thì giống như con ngựa hoang, thoát dây cương chạy không về nữa.
Một cước phanh xe lại dừng xe ở đó, Thiệu Văn Phong sửng sốt hồi lâu ngốc ngốc nhìn kính chắn gió, sau đó gấp giọng hỏi: "Mẹ vừa nói ai? Hàn Mạc? Hàn Mạc ở công ty Phi Tường làm giám đốc thiết kế?"
Dì Khương bị vấn đề của anh hỏi sửng sốt, gật gật đầu, lật lật album ảnh trên đùi nhìn Mạc bảo bảo tròn núc ních trắng nộn nộn bên trên, đầu ngón tay chọt chọt tấm ảnh, "Đúng vậy, con biết Mạc Mạc? Mẹ nói với con, em trai này của con thật sự không tệ, vừa hiếu thuận vừa biết thương người, nếu không phải công ty bọn nó phái nó ra ngoài một năm mẹ còn không nỡ để nó đi cơ."
Thiệu Văn Phong bao nhanh trí, nghe ý tứ nói chuyện của mẹ cũng liền biết chuyện Hàn Mạc mang thai trong nhà không biết, khóe miệng anh câu lên nụ cười lạnh liên tục, được lắm, đạp phá thiết hài vô mịch xử - đắc lai toàn bất phí công phu (*), lần này em chạy a, có khả năng em đừng về nhà!
((*) tạm dịch là: đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không đểý thì lại đột nhiên tìm ra. Nguồn: kissthelight.wordpress)
"Mẹ chờ nhé, con buổi tối qua đó ăn cơm, mẹ tới lúc đó nói với con chút em trai con có bao tốt." Thanh âm này giống như là từ trong kẽ răng nặn ra, Thiệu Văn Phong cúp điện thoại lái xe rời đi.
Cho em chạy, xem em lúc này còn chạy thế nào. Một năm? Được, anh liền đợi thời gian một năm xem xem Hàn Mạc trở lại che giấu thế nào.
Hàn Mạc đang hưởng thụ bữa ăn mĩ vị dành cho dựng phu Tống Tân Kế làm không khỏi hắt hơi, cậu hít hít nước mũi nhìn về phía Tống Tân Kế đối diện, chớp chớp mắt, nhu nhu lỗ mũi, "Em hình như bị cảm rồi, nhất định là hôm nay đi ra ngoài đông lạnh."
"Buổi tối lúc ngủ anh đo nhiệt độ cho mày, nhanh ăn cơm." Gắp một đũa thịt bò tiêu đen đặt trong bát cậu, Tống Tân Kế cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hàn Mạc để đũa xuống, đột nhiên không có khẩu vị gì.
"Tống Tân Kế, anh ngày nào cũng đối mặt với em có phải rất chán hay không? Mình nghỉ phép một năm, Tống Tân Kế bồi cậu xin nghỉ dài hạn 1 năm, theo lý thuyết như vậy sẽ bị bệnh viện xóa tên nói không chừng, cậu khi đó cảm thấy dù sao cũng là bạn bè ở nhờ một chút cũng không có gì, bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là mình tùy hứng rồi, nếu Tống Tân Kế thật sự bởi vì chuyện này của mình mất công việc cậu nhất định sẽ lương tâm bất an.
"Anh từ chức rồi, không phải bởi vì mày." Tống Tân Kế để bát xuống nhìn cậu, nhún nhún vai một bộ không sao cả tiếp tục nói: "Anh sang năm định đi nước M tiến tu, lý luận và kỹ thuật chữa bệnh của nước ngoài phát triển hơn trong nước, anh mấy năm trước đã muốn đi, chỉ là kinh tế không cho phép mà thôi. Hơn nữa, Dương Vũ làm việc chung một chỗ với anh cũng lúng túng, anh đến lúc đó không sao cả, bản thân hắn thì rất dễ xấu hổ, anh cứ quấn trước mặt hắn cũng không được dễ chịu lắm."
Hàn Mạc lúc nghe y nói như vậy thì yên tâm, không trách được gần đây thời gian Tống Tân Kế làm ổ ở thư phòng khá lâu, hóa ra là vì xuất ngoại sau này đặt nền móng.
Tâm tình lại tốt hơn không ít, cậu cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, vừa ăn cơm còn vừa nhắc mãi, "Anh sau này phải làm cha nuôi con em, nếu anh ra nước ngoài trở lại nhất định có thể vào bệnh viện hàng đầu thành phố chúng ta làm chủ nhiệm, tới lúc đó đừng quên cho con em tiền lì xì, cho tấm thẻ ngân hàng có thể thấu chi (*) là được."
((*) thể ngân hàng thấu chi là loại thẻ mà ngân hàng cho phép khách hàng chi trả vượt số lượng tiền có trong tài khoản, đương nhiên số lượng rút vượt mức này cũng có giới hạn. Ví dụ ngân hàng của bạn cho phép rút thấu chi 10 triệu, có nghĩa là bạn có thể rút âm 10 triệu trong khi trong thẻ của bạn không cóđồng nào. Người dùng loại thẻ này thường là những người thu nhập cao)
Người ta còn chưa đi, Hàn mạc đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề con trai cậu có thể nhận được bao nhiêu tiền, không thể không nói Hàn tiên sinh, ngài thật quá biết tính kế.
Tống Tân Kế lười phản ứng đến cậu, Hàn Mạc có đôi khi sẽ giống như thằng điên, muốn làm cái gì ai cũng không ngăn được. Hiện tại mang thai lại càng tâm tình phập phồng đặc biệt nghiêm trọng, không nhất định câu nào sẽ làm cho cậu chán câu nào sẽ làm cho cậu vui vẻ, nếu không phải mình tính tình tốt, đổi lại loại tính tình nóng như Tống Tân Nghiệp khẳng định phải bị cậu tức chết.
Bên này nói chuyện, Thiệu Văn Phong về nhà thay quần áo lại đổi xe, trực tiếp tới nhà cha Hàn và dì Khương, cũng chính là nhà Hàn Mạc.
Lần này anh một chút cũng không mâu thuẫn, nói thế nào nhỉ, hẳn chính là loại tâm lý mẹ mình lập gia đình chú rể không phải cha mình, đừng xem anh đã là người 30 tuổi, loại tình cảm này vẫn sẽ làm anh cảm thấy buồn bực.
Hiện tại biết cha Hàn chính là cha Hàn Mạc, có loại kích động không phải đi gặp bố dượng anh mà là đi gặp bố vợ, mặc dù đây chỉ là đơn phương.
Dì Khương nhìn đứa con khoảng 2 năm chưa từng gặp mặt vành mắt đều đỏ, đi tới nện vai anh, vừa nện vừa cằn nhằn, "Thằng nhãi con còn biết tới, con không phải không tới sao, con đừng tới a!" Nói lời này còn đẩy Thiệu Văn Phong ra ngoài, cha Hàn ở một bên nhìn dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là muốn cho người ta tới hay không muốn a, phụ nữ quá khó hiểu.
"Mẹ, mẹ, mẹ, con sai rồi, đều là lỗi của con còn không được sao, mẹ cũng đừng tức giận, mẹ huyết áp cao." Thiệu Văn Phong vui vẻ nâng tay lên ôm lấy vai mẹ anh, có thể có sức mạnh mười phần như vậy rống anh còn đánh anh, tinh thần ngược lại rất tốt, lực tay cũng đủ.
"Hừm!" Dì Khương lau mặt, kéo anh giới thiệu với cha Hàn, "Gọi cha."
Bà bất quá chính là muốn kích thích Thiệu Văn Phong một chút, không nghĩ rằng, Thiệu Văn Phong ra khỏi miệng liền mang theo một câu, "Cha." Thanh âm kia biểu tình kia nhìn thế nào cũng không phải bài xích.
Cha Hàn sửng sốt một chút, ông luôn cảm thấy kỳ quặc không được tự nhiên, bất quá rốt cục là người làm lãnh đạo nhiều năm, ngây người cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ông giơ tay vỗ vỗ cánh tay Thiệu Văn Phong, gật đầu luôn miệng khen ngợi, "Tốt tốt tốt, lớn lên khỏe mạnh hơn tiểu tử kia của ta, mau vào phòng đi, mẹ con từ lúc đặt điện thoại xuống đã bắt đầu bận rộn, nhắc mãi đã lâu."
Dì Khương lật mắt trắng với ông, hừ một tiếng đem mấy hộp quà tặng Thiệu Văn Phong xách trong tay đặt một bên, trong miệng oán trách ngoài mặt lại mang theo nụ cười thỏa mãn,"Về nhà mình còn mua cái gì, con coi mình là người ngoài hả, nhanh rửa tay chút, lập tức có thể ăn cơm, con với cha Hàn của con tán gẫu một lát."
"Vâng." Thiệu Văn Phong gật đầu một cái thay dép vào nhà, liếc mắt liền thấy tấm hình Hàn Mạc lúc tốt nghiệp đội mũ cử nhân ở trên tủ TV, nụ cười kia thật là xán lạn.
Tính toán nhỏ vừa nãy còn có chút nhấc lên đặt xuống trong bụng, vì sao? Anh sợ mình là sai thôi!
"Đây là con trai ta Hàn Mạc, sau này hai con chính là anh em, nó học thiết kế gần đây không ở nhà, chờ nó về các con hảo hảo quen biết chút." Cha Hàn vừa nhắc tới Hàn Mạc liền đặc biệt tự hào, cầm lấy ảnh của Hàn Mạc cho anh xem.
"Con quen biết với Hàn Mạc, hạng mục của công ty con chính là cậu ấy phụ trách, rất không tệ." Thiệu Văn Phong nhìn người trong bức ảnh cười tới gian xảo, tiểu tử, lúc này tôi tóm được em rồi.
"Ừm, vậy thì tốt, chờ lần sau nó gọi điện thoại về ta nói với nó một tiếng, nó khẳng định cũng đặc biệt vui vẻ." Cha Hàn dẫn anh tới phòng ăn, lấy ra một bình trân quý đã lâu mở ra.
Thiệu Văn Phong nghe ông nói lời này lại liên tục lắc đầu, nhận lấy chai rượu rót rượu.
"Cha Hàn, chuyện này không thể để cho cậu ấy biết, chờ cậu ấy về gặp mặt cho cậu ấy kinh hỉ, bằng không con sợ dọa tới cậu ấy."
Dọa hay không không nói tới, nhất định là sẽ chạy trốn.
Cha Hàn suy nghĩ một chút cũng đúng, gật đầu đồng ý.
Hàn Mạc ở nhà Tống Tân Kế dưỡng thai còn không biết, ông ba nhà mình cư nhiên bởi vì hai câu của Thiệu Văn Phong liền phản bội......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.