Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 931:




Chương 931

Khi Mộ Dung Bắc Hiền đi ra khỏi điện Tử Tiêu, hắn vô tình đụng độ một ai đó.

Không phải ai khác, mà là chính là đệ đệ của hắn.

Thất Hoàng tử, Mộ Dung Bắc Diễn.

Mặc dù Mộ Dung Bắc Diễn còn trẻ, nhưng chàng trai này lại vô cùng thấu tình đạt lí Tất nhiên hắn biết ý nghĩa của việc nổi loạn lần này và hắn cũng hiểu lần này nhị cai của mình đã phạm phải sai lầm gì, huynh ấy đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Mặc dù mọi người trong cung đều ngăn cản, không muốn hắn đi qua đó.

Nhưng Mộ Dung Bắc Diễn không nhịn được, vẫn muốn đi gặp Mộ Dung Bắc Hiền.

Khi hai người gặp nhau như thế này, bọn họ vốn đã không thể nhắc những chuyện giống những ngày trước được nữa

Mộ Dung Bắc Diễn rốt cuộc không giấu được suy nghĩ của mình, nhếch miệng mỉm cười xấu xí hơn khóc: “Nhị ca”

“Lão Thất.”

Mộ Dung Bắc Diễn nhìn hắn một cái, khàn giọng nói: “Nhị ca phải rời đi rồi sao.”

“Nhị ca… chúng ta còn có thể gặp lại được không?”

Mộ Dung Bắc Hiền không trả lời câu hỏi này, mà là đột nhiên vươn tay ôm lấy Mộ Dung Bắc Diễn vào trong lòng.

Trên tay hắn vẫn còn bị xiềng xích còn chưa tháo ra hoàn toàn, lúc này Mộ Dung Bắc Diễn cảm giác được kim loại nặng nề và lạnh lẽo chạm vào mình.

Đó cũng là lúc hắn nhận ra ý nghĩa của điều này.

Mộ Dung Bắc Diễn bất giác sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống: “Nhị ca, vậy thì huynh phải gắng tự chăm sóc, lo lắng cho mình.”

“Được”

Hắn vỗ mạnh vào vai Mộ Dung Bắc Diễn rồi đi theo tên binh lính đang đứng ở đó gần hắn

Nhìn thấy bóng lưng của Mộ Dung Bắc Hiền rời đi, Mộ Dung Bắc Diễn nhào vào trong vòng tay của Lạc quý phi: “Mẹ”

Lạc quý phi bế con trai, hai mẹ con cùng khóc trong sự đau khổ tột cùng.

Trong phủ đệ của Vũ Vương, Triệu Khương Lan nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên dắt ngựa trở về liền chào hỏi.

“Đưa tiễn nhị ca về rồi sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu.

Hắn không nói bất kỳ điều gì về chuyến đi lần này, chỉ yên ắng ngồi xuống sảnh nhà.

Một số lính canh dọc đường đã tìm thấy bóng dáng của Mộ Dung Bắc Uyên, và Mộ Dung Bắc Hiền cũng thực sự phát hiện ra.

Nhưng cả đội không định dừng lại chút nào,bản thân hắn cũng không tiến lên và họ chỉ ngầm nói với nhau trong sự im lặng.

Triệu Khương Lan sắp xếp lại cổ áo lộn xộn cho hắn: “Tâm tình không tốt sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ậm ừ, một lúc sau mới nói: “Hai huynh đệ lần lượt gặp tai nạn. Ta từ nhỏ đã nghĩ đến một số chuyện, trong lòng không thoải mái.”

Hằn luôn coi trọng tình cảm và chính nghĩa, ngay cả khi hắn trông lạnh lùng cũng chỉ là bởi hắn không giỏi thể hiện điều đó.

Thật ra, trong lòng hắn tình cảm huynh đệ rất quan trọng nên tự nhiên sẽ cảm thấy có một chút không thoải mái.

Triệu Khương Lan không khỏi buồn bực, xoay người rời đi: “Tại sao hắn không trực tiếp đi tới Kinh Triệu Phủ, mà là trở về phủ”

Vào lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên luôn cùng với ngoại công bàn công chuyện

Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới nghĩ tới một chuyện khác: “Giang Dương đã trở lại.”

Trái tim của Triệu Khương Lan thắt lại.

Giang Dương đã ra ngoài được vài tháng, ở Tây Vực hỏi thăm tình cảnh cho của Mộ Dung Bắc Uyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.