Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 877:




Chương 877

Nghe Liên Tư Thành nhắc đến hai hài tử, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Yến ngay lập tức biến sắc: “Ngươi muốn làm gì!”

Lê vương phi cũng gào thét: “Liên Tư Thành, mặc dù bọn †a có lỗi, nhưng phụ hoàng còn chưa nói sẽ kết tội bọn ta, ngươi dựa vào đâu để vượt qua khuôn phép thay phụ hoàng xử lý bọn ta! Dù tốt xấu thì bây giờ bọn ta vẫn là vương gia và vương phi, dù ngươi có là võ tướng nhất phẩm thì cũng không thể sánh được, nếu ngươi dám động vào hai hài tử, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Liên Tư Thành liếc nhìn bọn họ: “Các ngươi thật sự cho rằng hoàng thượng sẽ quan tâm đến tính mạng của các ngươi sao? Bây giờ, chiến tranh với Tây Bắc đương lúc giằng co, cho dù ta có giết chết các ngươi, nếu hoàng thượng có bất mãn với ta cũng sẽ không nói thành lời. Bởi vì ngoài bổn soái ra, ngài ấy còn có ứng cử viên nào khác có thể kêu gọi toàn bộ thuỷ Quân Đông Nam không? Cho nên, bổn soái ở đây vòng vo với các ngươi, không phải để cho các ngươi lựa chọn, mà là để các ngươi phải biết tình hình hiện tại, đừng để ta tự mình động thủ, không thì mọi người đều không nỡ nhìn”

Lê vương phi nhìn chằm chăm hắn ta, nhưng trong lòng nàng ta biết hắn ta đang nói thật.

Chiêu Vũ đế không quá hài lòng với những gì nhà họ Liên đã làm trước đó, thật khó khăn lắm mới dập tắt được cơ nghiệp nhà họ Liên.

Nhưng do Mộ Dung Bắc Yến nổi loạn, lại bất đắc dĩ nâng đỡ Liên Tư Thành lên.

Cho nên hiện tại, Chiêu Vũ đế tuyệt đối sẽ không động đến Liên Tư Thành.

Cũng sẽ không vì chuyện những đứa con đại nghịch bất đạo này làm ra mà trở mặt với Liên Tư Thành.

Mộ Dung Bắc Yến xanh mặt: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì”

“Như thế này đi, ta có thể cam đoan với các ngươi. Nếu các ngươi làm ra vẻ sợ tội mà tự sát, bảo đảm rằng sự sắp xếp của nhà họ Liên không bị người ngoài biết đến, tính mạng của hai đứa con các ngươi tuyệt đối an toàn. Xét cho cùng, bổn soái cũng không phải người tàn nhẫn, chưa kể hai đứa nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, đương nhiên ta sẽ cho hai đứa nó vào cung. Nhưng nếu các ngươi không đồng ý thì ta cũng chỉ có thể phái quân giết các ngươi lúc ngang đường, làm ra vẻ ân oán cá nhân rồi bị kẻ thù diệt môn. Bằng cách này thì hai hài tử kia sẽ không may mẫn tránh khỏi tai hoạ. Ngươi có hiểu không, Lê Vương hoàng tử?”

Mộ Dung Bắc Yến rống lên: “Liên Tư Thành, ngươi không được chết yên ổn đâu!”

“Vậy thì ngươi nói sai Lê Vương hoàng tử chưa từng nghe qua một câu gọi là “kẻ xấu sống lâu” sao? Kẻ xấu như ta thì nên sống trường thọ. Thật đáng tiếc, bất kể kết cục của ta như thế nào, ngươi đều không thấy được. Lê Vương hoàng tử, phương thức tự sát ta cũng nghĩ thay cho các ngươi rồi. Để hoàng thượng tin rằng các ngươi treo cổ tự tử, đây là hai dải lụa trắng, đến lúc đó thì cứ treo lên thôi. Để nguyên thế này đỡ quan tài trở về kinh, trên thi thể vẫn còn lưu lại vết siết cổ. Dù cho có là diễn kịch, thì cũng phải diễn ra trò”

Lê Vương nghiến răng nghiến lợi: “Liên Tư Thành, ngươi nhất định phải làm đến bước này? Coi như ta cầu xin ngươi, để vợ con ta đi, ta bảo đảm sau này bọn họ sẽ mai danh ẩn tích, không xuất hiện trước mặt ngươi, càng không nói rõ sự việc cho hoàng thượng biết. Bọn họ vô tội, tha cho bọn họ đi!”

“Vậy ngươi sai rồi. Chỉ cần là người nhà của ngươi, bọn họ không vô tội chút nào. Lê Vương, ta đã nói ra yêu cầu của ta rồi, có thành công hay không, đều phụ thuộc vào ngươi.”

Lê vương phi cầm dải lụa trắng trong tay, không nói một lời.

Theo yêu cầu của kinh thành, bọn họ ngay lập tức sẽ bị áp giải trở về.

Đại quân của Liên Tư Thành sẽ lên đường càng sớm càng tốt, không thể đi đường chậm trễ như vậy được.

Đêm đó, Lê vương phi tìm đến người giam giữ và nói: “Hãy nói với Liên Tư Thành răng bổn cung và Lê Vương đồng ý với yêu cầu của hắn. Nhưng ta muốn viết một bức thư tuyệt mệnh đến lúc đó thì gửi cho mẫu phi, nội dung không liên quan đến nhà họ Liên, chỉ muốn từ biệt mẫu phi một tiếng, hẳn sẽ không thể không đồng ý”

Sau một hồi cân nhắc, thuộc hạ mang giấy và bút đến cho bọn họ.

Lê vương phi bưồn bã nói: “Bổn cung đang dệt dở quần áo của tiểu điện hạ, đang giữa chừng cũng không thể ngừng dệt được, ta muốn tự mình dệt cho thật đẹp, xem như là điều cuối cùng mẫu thân có thể làm cho các con. Dù sao trong lao cũng nhàn rỗi, cứ để bổn cung làm chút chuyện đi”

Miễn là bọn họ chấp nhận lời đề nghị của Liên Tư Thành thì không có gì xấu để bàn cãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.