Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 805:




Chương 805

Thẩm Hi Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm ra hai chữ: “Tuyết Nhi?”

“Đúng, không phải bổn cung bảo ngươi mang mèo tới hay sao, mèo đâu!”

Nàng ta lạnh lẽo ngoắc môi: “Làm sao bây giờ đây vương phi, không tìm thấy mèo. Thiếp thân và nha hoàn đã tìm mèo cả buổi trưa, nhưng mà nó chắc là quá bướng bỉnh, tìm khắp nơi không được, nếu như vương phi tìm thấy, xin trả lại cho ta”

Triệu Khương Lan tức giận đến suýt chút nữa cắn nát môi, thế nhưng vì Mộ Dung Bắc Uyên, nàng vẫn phải kiềm chế lại tính tình.

Nàng dùng hết sức duy trì ôn hòa hỏi: “Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, buổi chiều Tuyết Nhi đã đi đâu, trước đó nó ở chỗ nào, lúc nào không thấy”

Thẩm Hi Nguyệt hờ hững nhún vai: “Thiếp thân không biết”

“Thẩm Hi Nguyệt, lời bổn cung đang hỏi ngươi, ngươi lại dùng thái độ qua loa này? Ta cảnh cáo ngươi, nếu không nói, ta sẽ không khách khí”

Triệu Khương Lan gần như cắn răng mà nói, nhưng mà Thẩm Hi Nguyệt cũng không bị uy hiếp.

Trái lại nàng lại lại nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không khách khí?

Vương phi chắc chắn, sẽ không khách khí với ta sao, cũng không sợ vương gia đã như vậy, ta sẽ chó căn áo rách?”

Thẩm Hi Nguyệt làm cho đồng tử Triệu Khương Lan rung mạnh.

Nàng ta biết rồi.

Thẩm Hi Nguyệt biết bọn họ đã biết chuyện về độc tình, cho nên nàng ta bắt đầu không còn sợ hãi.

Triệu Khương Lan càng cảm thấy lạnh cả sống lưng, ánh mắt âm trầm đảo qua nàng ta.

“Ngươi cũng biết bản thân đang nói cái gì?”

Thẩm Hi Nguyệt cười khinh bỉ một tiếng: “Vương phi, đã đến nước này, không bằng nói trắng ra, hà tất còn giả vờ giả vịt. Chuyện về độc tình, các ngươi đã sớm biết không phải sao? Cho nên đến bây giờ, mới mắt nhắm mắt mở đối với hành động của ta, có lẽ ta làm bất kỳ điều gì quá đáng, các ngươi cũng sẽ không làm gì ta. Sớm biết như vậy…”

Sự châm chọc trên mặt nàng ta càng sâu: “Sớm biết như vậy, ta nên càng làm quá đáng hơn một chút. Ngược lại, đều sẽ được tha thứ, không phải sao?”

Triệu Khương Lan tức giận mạnh bàn một cái, một tiếng đùng vang lên thật to.

“Bổn cung hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cục Tuyết Nhi ở nơi nào!”

Thẩm Hi Nguyệt thu liễm bớt biểu hiện, hừ một tiếng từ mũi: “Không thể trả lời”

Trên giường, Mộ Dung Bắc Uyên ho kịch liệt, lại phun ra một ngụm máu.

Triệu Khương Lan nhịn nước mắt trào ra, cẩn thận từng li từng tí một thay hắn lau khô vết máu.

Nàng bi phẫn quay đầu nhìn về phía Thẩm Hi Nguyệt: “Đối với những việc ngươi làm với hắn ngày trước, Mộ Dung Bắc Uyên đã từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi à! Hắn đối với ngươi móc tim móc phổi, ngươi muốn cái gì hắn đều chân thành cho ngươi. Một nam nhân như vậy, tại sao ngươi nhẫn tâm hại hắn đến nước này!”

Thẩm Hi Nguyệt thờ ơ quay mặt đi, giống như xé rách lớp nguy trang, nàng ta không cần tiếp tục phải ứng phó nữa.

Những lúc nàng ta thể hiện sự dịu dàng đối với Mộ Dung Bắc Uyên đến bây giờ giống như hạt cát chảy đi không còn gì, ngay cả một chút vụn cát cũng không còn.

Triệu Khương Lan hận không thể băm nát Thẩm Hi Nguyệt, nhưng nàng không thể, nàng hận!

Cũng không thể dùng hình tra khảo nữ nhân này, cũng không thể để làm cho nàng ta cam tâm tình nguyện nói ra.

Triệu Khương Lan không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm đáp án.

Nàng lợi dụng linh lực muốn gọi Tuyết Nhi ra.

Phải biết rằng chỉ cần Tuyết Nhi ở gần đây, nhất định có thể nhận biết được sức mạnh của nàng.

Thế nhưng rất lâu trôi qua, toàn bộ vương phủ đều không thấy bóng dáng Tuyết Nhi.

Một suy đoán khủng bố trong đầu Triệu Khương Lan hiện ra.

Ngón tay của nàng có chút run.

Triệu Khương Lan xải bước đi vào trong sân của Thẩm Hi Nguyệt, Thẩm Hi Nguyệt cũng phát hiện ra, có xu thế theo sát hành động của nàng, giống như là lo lắng Triệu Khương Lan thật sự phát hiện cái gì.

Chỉ thấy sau khi Triệu Khương Lan tiến vào sân, nhìn về phía mấy con chim nhỏ trên cành cây một chút.

Cũng không biết nàng đang làm gì, lại nghe tiếng chim nhỏ líu ríu kêu lên.

Sau đó bất thình lình, Triệu Khương Lan vọt tới gốc cây này đào bới như điên, quỳ một chân xuống đất, trực tiếp dùng tay bắt đầu đào gốc cây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.