Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 197:




Đối mặt với lửa giận của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan đã sớm chuẩn bị tiếp nhận xong.
Mưa gió nổi lên, nàng lại cực kì bình tĩnh, không nói tiếng nào đi vào trong thư phòng của hắn.
Đợi tất cả mọi người lui xuống, Mộ Dung Bắc Uyên đi tới trước mặt của nàng, nâng lên một cái tay, khó khăn lắm mới rơi xuống.
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp đến.
Nhưng mà thật bất ngờ, cái tát này lại chậm chạp không rơi xuống.
Triệu Khương Lan từ từ mở mắt ra, hắn đã siết chặt nắm đấm đưa tay ra sau lưng.
Bởi vì ẩn nhãn, trên tay còn nổi gân xanh.
"Triệu Khương Lan, nàng cứ muốn đối nghịch với bản vương như vậy?”
Nàng mím môi: "Ta chỉ muốn biến những người kia thành của mình, không có ý gì khác, mong vương gia thành toàn.”
"Không có khả năng.”
Nàng vẫn nói: "Mong vương gia thành toàn.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhắm hai mắt lại, cố gắng nhãn nại hết sức: "Nàng giao người ra, bản vương sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra”
"Ta không biết bọn họ đi đâu”
"Triệu Khương Lan, nàng nên rõ ràng, ta mới là phu quân của nàng.
Những người kia không thân chẳng quen với nàng, nànglại nhiều lần bởi vì bọn họ mà chọc giận ta, có ý nghĩa sao?”
Nàng hít sâu một hơi: "Ta chỉ quý tài.
Huynh cũng nhìn thấy, nếu bọn họ là người không có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không có khả năng chạy trốn trước mắt của tất cả mọi người.
Thị vệ của vương phủ đã từng đánh nhau với bọn họ rồi, nên rõ ràng công lực của đối phương không hề tâm thường, mấy người cầm đầu cũng đều là cao thủ hạng nhất, sau này có bọn họ che chở, an toàn của ta cũng có thể được bảo vệ: "Thị vệ của bản vương cũng có thể che chở cho nàng”
Triệu Khương Lan cười lạnh: "Nhưng ở dưới núi Nhạn Lạc, ta vẫn là bị người khác bắt cóc không phải sao? Phàm là gặp phải người độc ác một chút, vương gia nghĩ rằng thần thiếp có mấy cái mạng để đứng ở chỗ này nói chuyện với huynh”
Hắn trầm mặc, lạnh lùng nhìn nàng.
Lúc này Giang Dương tiến đến báo cáo: "Vương gia, đã phái người đi thăm dò, cũng không nhìn thấy một nhóm người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Có lẽ những người kia vẫn còn ở trong thành”
Mộ Dung Bắc Uyên nở một nụ cười lành lạnh, nhìn Triệu Khương Lan.
"Không ra khỏi thành? Vậy ngươi nói, bọn họ sẽ ở chỗ nào? Nhất định là một nơi vương phi cảm thấy bản vương sẽ không đến.
Để bản vương ngẫm lại, tam vương phủ như thế nào?”
Trong lòng Triệu Khương Lan xiết chặt, trên mặt còn giả vờ bình tĩnh.
"Nếu vương gia không yên lòng, có thể thông báo cho tam ca một tiếng, dẫn người đi thăm dò là được.”
Dù sao bên trong tam vương phủ có phòng tối, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thật sự đi lục soát, quản gia nhất định sẽ sắp xếp để bọn họ trốn đi, chưa chắc sẽ bị tìm ra.
Chỉ là Mộ Dung Bắc Uyên thực sự quá thông minh, đúng là liếc mắt một cái liền thấy ngay suy nghĩ của nàng, để nàng muốn không khẩn trương cũng khó khăn.
"Vì để đẩy Chu Khiết ra, để kế hoạch của nàng được thuận lợi, thế mà tam ca lại cố ý dậy sớm để phối hợp với nàng?”
Mộ Dung Bắc Uyên cúi người tới gần nàng: "Nếu không phải nàng đã sớm tiết lộ qua, hắn chưa từng làm chuyện kỳ quái như thế.
Vì nàng, hắn cũng coi là tận tâm tận lực.”
Triệu Khương Lan di chuyển ánh mắt, trầm mặc không nói.
Hắn không cho nàng né tránh, hai tay nâng đầu của nàng: "Nhìn ta! Nàng cứ không tin tưởng ta như vậy sao, ta vốn cho là, hôm đó nàng nói không tự tin là bởi vì ghen tuông với trắc phi, bây giờ xem ra, ngược lại là bản vương tự mình đa tình”
"Nàng thật sự không tin bản vương có thể bảo vệ được nàng, cho nên nàngthà rằng tin tưởng những sơn phi lai lịch không rõ jua, cũng không đồng ý để bản vương nhúng tay.
Nàng cũng đồng ý thông báo tất cả cho tam ca, có hắn toàn lực phối hợp với nàng, càng khiến bản vương là người dư thừa, đúng hay không?”
Triệu Khương Lan vấn không nói lời nào, Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức lắc nàng, muốn một đáp án: "Có phải hay không!"
- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.