Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 70: Liễu Ngọc Thần đúng là âm hồn bất tán ( 1 )




Editor: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Canh linh dược giảm béo không cần phải dùng mỗi ngày, cách năm ngày mới có thể dùng lần thứ hai, cho dù như thế, thể trạng của nàng vẫn dần gầy đi, đáng tiếc chính là nguyên chủ quá béo, nếu muốn gầy đến như bình thường không phải ngày một ngày hai là có thể thành công.
Mà Phong Như Khuynh cũng vì không cho mình gầy quá mức đột ngột, mỗi ngày đều làm bộ làm tịch chạy vài vòng quanh phố Nam, thế cho nên những người đó nhìn nàng đều như thấy quỷ mà mở to đôi mắt.
Đệ nhất béo Lưu Vân quốc này lại… Bắt đầu giảm béo?
Cũng không biết có phải oan gia ngõ hẹp hay không, ngày hôm nay Phong Như Khuynh mới vừa chạy xong, đang đi vòng về nhà lại thấy được Liễu Ngọc Thần nắm tay Đàm Song Song đi đến từ phía trước.
Trong khoảng thời gian này Liễu Ngọc Thần vẫn luôn bị nhốt ở Liễu gia, mới vừa được thả ra, bởi vậy hắn căn bản không biết chuyện nhiều ngày qua ở phố Nam.
Cho nên khi trông thấy Phong Như Khuynh đang chạy đến kia, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, đáy mắt tỏa ra khinh thường nồng đậm.
“Công chúa, ngươi nói muốn hưu ta, ta thật sự cho rằng ngươi định buông tay cho ta tự do, không nghĩ đến ngươi vẫn là như cũ chỉ vì muốn gặp lại ta mà không từ một thủ đoạn nào.”
Phong Như Khuynh này lúc trước không rời khỏi cửa nhà một bước, mỗi lần rời khỏi hoàng cung, đều là vì tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp được hắn đương nhiên bây giờ cũng không ngoại lệ.
Đàm Song Song dừng bước chân lại, nàng ta theo bản năng nắm chặt tay Liễu Ngọc Thần ánh mắt hàm chứa một tia kinh hoảng.
Liễu Ngọc Thần nhìn thấy bộ dáng khiếp đảm như thế của Đàm Song Song, trong lòng càng bực bội, có thể thấy được nữ nhân Phong Như Khuynh này đã tạo biết bao nhiêu tổn thương cho lòng của nàng.
Nhưng mà…
Phong Như Khuynh chạy thẳng qua bên cạnh Liễu Ngọc Thần.
Bước chân của nàng không dừng lại một bước.
Mắt của nàng cũng không đặt ở trên người Liễu Ngọc Thần nhiều.
Như nam tử đứng ở trên đường kia là một người xa lạ bé nhỏ không đáng kể.
Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Ngọc Thần bỗng dưng cứng đờ, hắn hơi quay đầu lại, đôi mắt bốc hỏa nhìn Phong Như Khuynh.
“Khuynh Khuynh.”
Cách đó không xa, thiếu niên bạch y trắng như tuyết đứng ở đầu đường, hắn sạch sẽ như tuyết trắng, mặc dù trên khuôn mặt có một vết sẹo cũng không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Nhìn thiếu nữ đang chạy đến, hắn nhàn nhạt cười, nụ cười này trong sáng như thế, trong sáng khiến người khác không đành lòng khinh nhờn.
“Thần Nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Phong Như Khuynh cong môi cười nhạt, thời gian đã không còn sớm, linh tửu đã có thể lấy ra khỏi hầm, cuối cùng nàng cũng đã có lễ gặp mặt phủ Tướng Quân.
“Công chúa!” Liễu Ngọc Thần càng bực bội hơn.
Trước kia ánh mắt của Phong Như Khuynh vĩnh viễn chỉ đuổi theo hắn, nhưng hôm nay… Nàng lại vì một thiếu niên mà làm lơ hắn?
Phong Như Khuynh dừng bước chân một chút, nàng quay đầu lại từ trên cao nhìn xuống Liễu Ngọc Thần.
“Liễu Ngọc Thần, ngươi thật sự vô sỉ!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói cái gì, ngươi nghe không rõ sao?” Phong Như Khuynh trào phúng cong khóe môi lên: “Ngươi vì tạo ra cớ ngẫu nhiên gặp được ta, cố ý chờ ta ở trên đường đi chạy vào sáng sớm sao? Bị ta hưu không cam lòng? Vẫn luyến tiếc ta? Thế nhưng ta trời sinh phóng đãng không kềm chế được yêu tự do, ngươi vẫn nên chết tâm đi.”
“Ngươi…” Ngọn lửa trong lòng Liễu Ngọc Thần thiếu chút nữa không thể áp chế được, nếu không phải lo lắng thân phận của Phong Như Khuynh, hắn đã sớm bộc phát rồi.
Phong Như Khuynh này, lại trả lại lời nói vừa rồi của hắn cho hắn?
Hắn tạo ra cớ ngẫu nhiên gặp được Phong Như Khuynh? Đây quả thật là chuyện rất buồn cười, loại chuyện này chỉ có nàng mới làm được!
Không biết từ khi nào xung quanh đã có một số người vây quanh, những người đó không dám cách quá gần, sợ sẽ mạo phạm đến vị công chúa ác ôn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.