Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 55: Tác dụng của Linh Dược Thiện (2)




Edit: MAC
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thế nhưng... nàng ta cũng biết rõ đây là hình phạt nhẹ nhất mà phụ hoàng ban ra.
“Tạ phụ hoàng.”
Cho dù trong lòng có tức giận hơn nữa, Phong Như Sương vẫn nhẫn nhịn mà khom người tạ ơn.
“Các ngươi có thể lui xuống.”
Ánh mắt Phong Thiên Ngự khẽ nheo lại, nếu để hắn tra được chuyện năm đó có liên quan tới Lưu Dung, Lưu gia vĩnh viễn sẽ không có ngày yên bình!

Từ ngày ấy, sau khi Phong Như Khuynh gieo hết những dược liệu đã có, lại phân phó Lưu Li đi mua một ít, hơn nữa còn truyền thụ phương pháp chăm bón cây cho bọn thú.
Nhưng Phong Như Khuynh cũng phát hiện rằng, đều là hạt giống Thiên Linh Quả, nàng gieo lên thì lập tức nẩy mầm ra quả, còn những hạt giống đám thú gieo chẳng qua cũng chỉ mới nhú mầm non mà thôi.
Cho dù như thế, nếu bị người khác phát hiện sau phủ công chúa có khu vực như thế này, phỏng chừng toàn bộ Lưu Vân quốc đều sẽ bị chấn động, cũng may trận pháp của Phong Như Khuynh đã hoàn thành, tồn tại loại thủ thuật che mắt này, nàng có thể được thêm nhiều ngày sống yên ổn.
“Linh dược đều đã trưởng thành, số linh dược này vừa vặn đủ để ta nấu một chén canh Sơn Thảo và một bình linh tửu.”
Phong Như Khuynh khẽ vuốt cằm, có những thứ đó, nàng có thể từng bước đứng vững gót chân trên đại lục.
“Gràooo.”
Tuyết Lang phát ra tiếng rít gào chống cự, nó nhìn số cây linh dược đong đưa mà thèm nhỏ dãi, gian nan nuốt mấy ngụm nước bọt.
“Không cho phép động vào mấy món này của ta.” Phong Như Khuynh đưa tay vuốt ve mái đầu Lang Tuyết, “Về sau, đám Linh Thỏ gieo trồng linh dược, ta sẽ phân cho ngươi một ít.”
Tuyết Lang gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt kia trông vô cùng ấm ức.
Vì còn chưa đạt thành khế ước với Phong Như Khuynh nên chẳng qua nó cũng chỉ là một con sói giữ cửa, không thể gieo trồng linh dược.
Phong Như Khuynh không để ý đến Tuyết Lang, nàng hái toàn bộ số linh dược rồi đi đến phòng bếp.
Phòng bếp phủ công chúa rất lớn, sau khi Phong Như Khuynh đuổi hạ nhân ra thì tự mình xuống bếp điều chế linh dược.
Chỉ trong chốc lát, chén linh dược đã nấu nóng hôi hổi được bưng lên bàn.
“Chờ ngày sau, ta lại tìm thêm ít linh thú nô bộc, công việc nấu linh dược cũng có thể giao cho chúng nó.”
Phong Như Khuynh nheo lại hai mắt sáng ngời, sau này sẽ càng thêm bận rộn, loại việc linh tinh như vậy đương nhiên phải tìm linh thú đến làm thay.
Một chén thuốc vào miệng, Phong Như Khuynh chỉ cảm thấy bụng nóng lên, giống như có thứ gì đó sắp trào ra.
Nàng vội vàng khoanh chân ngồi, vận dụng linh lực, tiêu hóa sức mạnh trong cơ thể.
Tuy rằng lần nấu này nàng đã giảm dầu mỡ để chế biến, nhưng phàm là canh linh dược đều sẽ có linh khí cực kỳ lớn, loại linh khí này dùng để tu luyện, so với linh dược đơn thuần sẽ càng cường hãn.
Phong Như Khuynh không muốn lãng phí luồng sức mạnh này, nhanh chóng vận chuyển, đưa toàn bộ linh khí vào đan điền.
Số linh khí cường đại lấp đầy đan điền của nàng ngay tức khắc, cũng trong chớp mắt này luồng linh khí ấy xông thẳng lên cổ, tới một cảnh giới khác.
Thực tế thì thiên phú Phong Như Khuynh cũng không kém, dù sao nàng cũng là con gái của Nạp Lan Yên và Phong Thiên Ngự, kế thừa thiên phú cha mẹ, làm gì đến nỗi quá kém chứ.
Đáng tiếc…
Nguyên chủ ham ăn biếng làm, không chịu tu luyện, ngay cả Phong Thiên Ngự tìm cho nàng mấy vị sư phụ đều bị nàng chọc giận đến nội thương, dần dà, Phong Thiên Ngự cũng mặc kệ nàng.
Nhiều năm như vậy, Phong Như Khuynh chưa bao giờ đột phá, vẫn luôn là võ giả cấp thấp, mãi hôm nay được linh khí xông vào người, nàng mới nhanh chóng tiến đến cấp trung.
Nhưng vẫn còn chưa hết…
Đồng thời trong lúc Phong Như Khuynh tu luyện, một lớp mỏng dầu mỡ màu vàng tiết ra, phủ quanh làn da trắng nõn của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.