Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 237:




Editor: Súp Lơ.
Beta:
"Chủ nhân, ta đã tìm được tuyết lang rồi."
"Tốt lắm." Phong Như Khuynh hít sâu một hơi.
Chỉ cần tìm được tuyết lang là nàng có thể tìm được mấy người Đường Tư rồi.
"Chủ nhân, ta đã xác định được vị trí của tuyết lang, chúng ta nên đi ngay."
Phong Như Khuynh ngừng suy nghĩ miên man, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng đồng ý.
...
Máu loãng nhuốm đỏ cả dòng suối.
Mà trước con suối là một đám người nằm la liệt, những người còn lại bao vây lấy một con tuyết lang cả người đầy máu, bên cạnh là một nữ tử có khuôn mặt tràn đầy sự kiên định và anh khí.
"Đường Tư, ta thật không ngờ sẽ gặp được ngươi ở chỗ này."
Ở phía trước, một gã trung niên cười lạnh nói, bên môi hắn vẫn mang nụ cười châm chọc, ánh mắt khinh miệt mà đùa cợt.
Hai mươi năm, con ả này biến mất suốt hai mươi năm qua, nếu hắn không đến rừng rậm linh thú làm việc thì cũng sẽ không ngẫu nhiên gặp được ả.
Đường Tư lau vết máu trên khóa miệng. Từ sau khi gặp phải kẻ này, nàng đã muốn dẫn theo vài người chạy trốn nhưng cũng chỉ được vài ngày, hắn ta đã đuổi tới...
"Đường Sơn, ta và Đường gia các ngươi từ hai mươi năm trước đã không còn quan hệ gì, vì sao ngươi cứ đuổi theo ta không buông vậy?"
"Ha ha!" Ngữ khí của Đường Sơn lạnh lẽo, hắn nói: "Bởi vì ngươi là Đường Tư, là một nữ nhân bị Đường gia chúng ta vứt bỏ! Vốn dĩ linh dược nhị phẩm ngươi giữ trong tay chúng ta cũng không thèm đặt vào mắt, thế nhưng...Ngươi chỉ là một ả tiện nhân bị vứt bỏ, lấy tư cách gì mà giữ linh dược? Nếu ngươi giao linh dược nhị phẩm và con tuyết lang này cho ta, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống!"
Linh dược nhị phẩm không có mấy tác dụng đối với hắn nhưng nhi tử của hắn thì lại có nhu cầu cần dùng. Tuy linh dược nhị phẩm ở Đường gia cũng không ít nhưng cho dù có nhiều linh dược đi chăng nữa thì số người phải chia linh dược quá nhiều, chia đến tay mọi người cũng chỉ được một lượng nhỏ.
Hơn nữa, con tuyết lang tam giai cao cấp này rất phù hợp để kí khế ước với nhi tử của hắn.
Đường Tư này cũng có chút hữu dụng đấy, chí ít có thể mang đến cho hắn mấy thứ khá tốt.
"Ngươi nằm mơ đi!"
Đường Tư phẫn nộ trừng mắt với Đường Sơn: "Từ hai mươi năm trước ta đã không còn là người của Đường gia, ngươi muốn chiếm lấy thứ gì trong tay ta ư? Nằm mơ đi!"
Hai mươi năm trước, bản thân nàng bị trọng thương, còn bị đuổi khỏi Đường gia, là Nạp Lan hoàng hậu đi ngang qua đã cứu nàng.
Từ đó trở đi, đoàn quân thiết huyết xuất hiện.
Mạng của nàng là do hoàng hậu nương nương cứu.
Cả đời này bọn họ tuyệt đối không phụ lòng hoàng hậu!
"Ha ha ha" Đường Sơn cười ngặt nghẽo hai tiếng, khuôn mặt tươi cười không che giấu dáng vẻ dữ tợn.
"Xem ra ngươi cố tình muốn đối địch cùng ta, vốn lúc trước nể tình ngươi từng là người của Đường gia tha cho ngươi một lối thoát, nhưng hiện tại..."
Nàng ta cố chấp như vậy thì cũng đừng trách hắn không khách khí!
"Grao!"
Tuyết lang nổi giận gầm lên một tiếng, tròng mắt cảu nó cũng đỏ rực lên, nhìn chằm chằm vào Đường Sơn mang theo ý cảnh cáo.
Chủ nhân bảo nó bảo vệ sự an toàn của quân đoàn thiết huyết.
Bởi vậy...
Nó quyết không thể, không thể để cho đám người này làm trò trước mặt nó, giết thủ hạ của chủ nhân!
"Con sói này đúng là hung hãn, nhi tử của ta sẽ thích nó lắm đây."
Đường Sơn không hề vì tuyết lang hung bạo mà tức giận, hắn cong môi cười lạnh, ánh mắt khinh miệt nhìn Đường Tư. Trong phút chốc, uy áp tàn bạo thuộc về võ giả cao cấp tràn ra, cả không gian như tối đi.
Sắc mặt của Đường Tư càng khó nhìn hơn.
Mấy ngày trước nàng đã đột phá linh võ giả, nhiệm vụ công chúa giao cho cũng đã hoàn thành xong, vốn định sẽ về hoàng thành, không ngờ trên đường trở về lại đụng phải Đường Sơn.
Ánh mắt của Đường Từ từ người tuyết lang đảo qua đảo lại, lại nhìn đến mấy con linh thú tam giai bị đánh nằm úp sấp một bên, khóe môi nàng nhẹ nhàng cong lên.
(tấu chương hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.