Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 219: Đàm Song Song ghen ghét (2)




Edit: MAC
Beta: Cò Lười
Lỡ may Quốc Sư cho rằng nàng vẫn còn thích Liễu Ngọc Thần nên không muốn gả cho nàng, thì ai sẽ bồi thường cho nàng một tuyệt thế mỹ nam nhân như Quốc Sư đây?
Quá mệt!
"Thanh Linh, Lưu Ly, trong Đệ Nhất Lâu này các ngươi cứ tuỳ tiện gọi món, ta mời khách." Phong Như Khuynh lười để ý hai kẻ đang quỳ, vung tay lên hào sảng nói.
Dù sao dược thiện cũng là của nàng, Đệ Nhất Lâu phải cho nàng phần trăm hoa hồng, cho dù nàng có gọi bao nhiêu món thì cuối cùng cũng có một nửa tiền vào trong túi nàng.
Đối với sự hào phóng của Phong Như Khuynh, Lưu Ly không có chút ý kiến gì.
Trong hai tháng gần đây đều là nàng giao thiệp với trưởng lão Đệ Nhất Lâu, công thức dược thiện mà công chúa đưa cũng do nàng mang đến, đương nhiên nàng hiểu rõ quan hệ giữa công chúa và Đệ Nhất Lâu.
“Đa tạ công chúa ban thưởng dược thiện.” Lưu Ly cung kính nói.
Đàm Song Song ngước mắt, nghe giọng nói hùng hồn kia của Phong Như Khuynh, lập tức cười lạnh một tiếng.
Dược thiện trong Đệ Nhất Lâu này vô cùng sang quý, Phong Như Khuynh có nhiều tiền cũng không thể nào tiêu phí.
Nàng dám nói như vậy chắc là không biết giá cả của dược thiện.
Huống chi…
Nàng không cần làm gì Đệ Nhất Lâu đã chán ghét nàng như thế, loại nữ nhân tội ác chồng chất như Phong Như Khuynh, với phẩm tính không sợ cường quyền của Đệ Nhất Lâu không chừng còn đánh đuổi nàng ra ngoài.
Mắt thấy Phong Như Khuynh đã chậm rãi đi về phía tiểu nhị, Đàm Song Song nghĩ đến sự việc mình gặp lúc nãy, ánh mắt oán độc nhiều hơn tia âm ngoan.
"Ở đây các ngươi có ghế ngồi trống nào không?" Phong Như Khuynh đã đi đến trước mặt tiểu nhị.
Tiểu nhị nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị nói muốn có chỗ ngồi thì phải đặt trước, sau đó... Hắn không cần thận liếc thấy ngọc bài treo ở bên hông Phong Như Khuynh, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn.
Ngọc bài kia... Ngọc bài kia không phải của công tử sao? Sao... Làm sao vào được trong tay công chúa?
Nói cách khác... Công chúa chính là nữ nhân công tử yêu quý?
Tiểu nhị thấy sởn tóc gáy, thầm nghĩ may mắn không thôi, may mà lúc nãy hắn không nói gì, nếu không hắn đừng mơ tưởng còn được ở lại Đệ Nhất Lâu.
"Chuyện này, vốn dĩ chỗ ngồi đã được đặt hết nhưng nếu công chúa đã yêu cầu thì ta sẽ liên hệ giúp người đặt một gian."
"Ừ," Phong Như Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, “Dược thiện trong Đệ Nhất Lâu có giá cả như thế nào?” Nàng vừa mới bế quan ra nên Lưu Ly vẫn chưa nói giá thị trường với nàng.
Nhưng thấy xung quanh Đệ Nhất Lâu đông khách như vậy thì chắc dược thiện rất được hoan nghênh.
"Không quý, không quý, chỉ có một văn tiền." Tiểu nhị lấy lòng cười.
Chê cười, tuy thanh danh công chúa Lưu Vân Quốc này... có chút không tốt lắm, nhưng nàng là nữ nhân công tử yêu quý, hắn dám thu tiền nàng sao?
Phong Như Khuynh lập tức ngây ngẩn cả người, nàng quay đầu, không rõ nguyên do nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị gian nan nuốt nước miếng, yếu ớt giơ một ngón tay: "Nếu không... Mặc kệ công chúa gọi bao nhiêu món dược thiện thì tất cả đều tính một văn là đủ?"
"..." Sắc mặt Phong Như Khuynh đen thui.
Nàng đưa dược thiện cho tiểu tử Cửu Minh kia, thế mà hắn chỉ bán một văn tiền? Vậy nàng làm sao kiếm tiền đây?
Tiểu nhị thấy Phong Như Khuynh im lặng không nói gì, trong đôi mắt đen nhánh mang theo tia trầm tư, hắn thiếu chút nữa bị doạ đến phát khóc.
"Không cần tiền, công chúa đến ăn cơm không cần tiền, cầu công chúa buông tha cho tiểu nhân, tiểu nhân làm sao dám thu tiền công chúa?"
Hy vọng công chúa đừng đi cáo trạng với công tử, nếu không ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng không còn...
"Không cần tiền?" Phong Như Khuynh nâng mắt, hơi mang theo thâm trầm hỏi, :"Đệ Nhất Lâu của các ngươi rốt cuộc là muốn kiếm tiền hay là tích đức làm việc thế hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.