Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 189: Hiểu lầm lớn ( một )




Edit: Cò Lười
Beta: Hà
Tuyết Lang nheo hai mắt lại. Lại một tên dám đánh chủ ý lên Thiên Linh Quả? Đợi đã…Bỗng nhiên, Tuyết Lang dùng ánh mắt nghi ngờ liếc về phía Đại Địa Chi Hùng.
“Lão đệ, ta rõ ràng giấu Thiên Linh Quả ở chỗ đó, ngươi làm sao mà biết được?”
Lưu Vân Tiêu kỳ quái nhìn Hùng Nhất và Tuyết Lang, cuối cùng cảm thấy Đại Địa Chi Hùng giống như nói gì đó với Tuyết Lang, chẳng lẽ Đại Địa Chi Hùng muốn lưu lại dùng bữa, cố ở lại để khuyên giải Tuyết Lang? Nghĩ đến đây, Lưu Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
“Lang ca, lời này của Hùng huynh là thật, không bằng lang ca……”
“Ngao!”
Tuyết Lang còn chưa kịp chất vấn Đại Địa Chi Hùng, liền nghe được lời này của Lưu Vân Tiêu, cả người nó tức giận, lông trên người đều dựng hết lên. Một đôi mắt lang đỏ bừng, hung tàn và ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Lưu Vân Tiêu.
Hắn thừa nhận! Lão già thúi này thừa nhận! Hùng lão đệ nói không sai, những người này chính là đánh chủ ý lên Thiên Linh Quả của nó.
“Ách……”
Lưu Vân Tiêu có chút kinh ngạc. Hắn nói sai cái gì sao? Đại Địa Chi Hùng không phải ở lại để khuyên bảo Tuyết Lang ư?
Bang! Tuyết Lang không cho Lưu Vân Tiêu cơ hội nói câu thứ hai, một móng vuốt liền đánh tới. Đột nhiên bị đánh tới, Lưu Vân Tiêu không kịp phòng bị một chút nào, mặc dù hắn đã tránh rất nhanh nhưng vẫn bị móng vuốt của Tuyết Lang cào tới đùi. May mắn là Lưu Vân Tiêu có thực lực cường đại, trên đùi chỉ hơi đau một chút thôi, nếu đổi thành Lưu Phỉ, sợ là chỉ một móng vuốt hạ xuống chân cũng có thể làm cho nàng tàn phế. Cho dù như thế, loại hành vi này của Tuyết Lang vẫn làm Lưu Vân Tiêu cảm thấy thực nghẹn khuất! Nhưng nghẹn khuất thì như thế nào? Giết con lang này? Như thế Phong Như Khuynh kia lại chẳng tìm tới hắn liều mạng sao!
“Cha!”
Lưu Phỉ không dám tin. Tuyết Lang đã đối với cha như vậy, cha vẫn còn một mực nhường nhịn nó? Người có khi nào phải chịu nhục nhã như vậy đâu? Tôn nghiêm của Linh võ giả để ở đâu?
“Ngao ngao!”
Tuyết Lang càng phẫn nộ. Lão nhân bại hoại này trước đây cướp đoạt Thiên Linh Quả của nó, hiện giờ còn dám trốn nữa? Nó phải trở về nói cho chủ nhân biết lão già thúi này khi dễ nó chỉ là đầu lang!
Lưu Vân Tiêu sắc mặt cũng xanh mét, khóe miệng hắn co rút vài cái, hỏi:
“Cái kia… Lang ca vẫn ở chỗ này dùng bữa…”
Phi! Tuyết Lang hướng trên mặt đất nhổ một ngụm , hừ lạnh một tiếng, nó không thèm liếc nhìn Lưu Vân Tiêu một cái, tao nhã giơ chân đi về phía cửa. Lão già kia đã tính toán hạ độc nó, nó còn ngu xuẩn ở lại nơi này cho gã hạ độc mình sao? Còn nữa, thứ nên đoạt đều đã đoạt, ăn cũng đều ăn rồi, nó cũng nên rời đi!
Cho dù là Đại Địa Chi Hùng, chồn điện tím, hay là linh thú khác, hễ đi đến trước mặt Lưu Vân Tiêu thì đều hướng đến chân hắn phun ra một ngụm nước miếng, sau đó ngoảnh lại liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tên ngốc vậy. Lưu Vân Tiêu nắm chặt bàn tay, trong đầu một mảnh rung động mãnh liệt, như có vô số lôi điện nổ tung ở trong óc, những câu hắn định nói liền biến mất ngay trong giây phút ngắn ngủi đó. Hắn bị xem thường! Vẫn là bị một đám linh thú xem thường! Lưu Vân Tiêu ngực phập phồng không dứt, lòng bàn tay đều bị hắn nắm ra dấu vết, trong đôi mắt lộ ra phẫn nộ cùng không cam lòng, gắt gao nắm quyền!
“Cha!”
Ánh mắt Lưu Phỉ mang theo thất vọng.
“Ngươi rõ ràng đã đột phá Linh võ giả, vì sao còn nhát gan, sợ phiền phức giống như trước đây?"
Bang! Lưu Vân Tiêu hung hăng quăng một cái tát lên mặt Lưu Phỉ, biểu tình giống như Lưu Phỉ giết thê tử của hắn vậy, tràn ngập phẫn hận.
“Ngươi thì biết cái gì? Nếu không phải tên bại hoại Tần Phi Dương kia cũng đột phá đến Linh võ giả, ngươi cho rằng ta sẽ nén giận như này sao? Ta chính là nhát gan đó, nhưng cũng chính vì ta nhát gan, ta mới có thể sống tới ngày nay, vị đại nhân kia cũng mới có thể lựa chọn Lưu gia chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.