Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 183: Thả Phù Thần ra cắn người (ba)




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: MAC
Cuối cùng cơm cha áo mẹ cũng nhớ ra bọn hắn còn đói bụng rồi, quả là không dễ dàng, thật sự rất không dễ dàng.
"Chỉ là, cho dù ta có lệnh bài của Đệ Nhất Lâu, có thể mua Linh Dược tam giai, nhưng bên trong Đệ Nhất Lâu Linh Dược tam giai cũng không nhiều lắm, mỗi gốc đều có giá trên trời, vì thế nên ta không thể cho các ngươi quá nhiều..."
Nàng nói là sự thật, nàng muốn những Linh Dược đó, nhưng bên trong lại bày biện không được bao nhiêu món, nếu như muốn có thêm nhiều Linh Dược tam giai thì chỉ có thể dựa vào chính mình!
Quan trọng hơn là, Linh Dược tam giai quá quý rồi!
Quốc khố Lưu Vân quốc rất nghèo!
Phù Thần nước mắt nước mũi lưng tròng ôm lấy bắp đùi Phong Như Khuynh: "Hu hu, cơm cha áo mẹ, ta thật sự rất đói, tùy tiện cho ta ăn chút lót dạ là được rồi, thật đấy!"
"Được rồi."
Phong Như Khuynh than một tiếng.
Những Linh Dược này đối với nàng đều rất hữu dụng, cho nên nàng chỉ lấy ra một đóa hoa Thất Diệp, cẩn thận ngắt một chiếc lá đặt vào tay Phù Thần, lại ngắt thêm một mảnh đưa cho Thanh Hàm.
"..." Phù Thần trừng to mắt, chỉ một chút thế này?
Phong Như Khuynh tự nhiên thấy Phù Thần bất mãn, sắc mặt nàng sầm xuống: "Nếu ngươi không muốn thì trả lại cho ta!"
"Muốn, ta muốn!"
Phù Thần sợ Phong Như Khuynh đoạt lại, vội vàng một ngụm nuốt xuống.
Đáng tiếc Linh Dược quá ít, hắn không hề nếm ra được chút hương vị gì.
Dù vậy, trong nháy mắt khi Linh Dược vào cơ thể, hắn kinh hỉ phát hiện, lực lượng trong cơ thể hắn đã khôi phục một ít.
Nói thế nào đây, nếu như ban đầu lực lượng của hắn giống như biển cả, thì một mảnh Linh Diệp sẽ khôi phục được một gáo nước.
Dù chỉ là một gáo nước, cũng khiến hắn mừng rỡ không ngừng!
So ra, tướng ăn của Thanh Hàm tao nhã hơn rất nhiều, miệng nhỏ của nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm Diệp Tử, chất lỏng vào cơ thể khiến gương mặt nàng đều nhiễm ý cười.
"Ăn ngon."
Ăn rất ngon, loại hương vị này nàng đã một ngàn năm không nếm được rồi.
Phong Như Khuynh nhìn Thanh Hàm, biểu tình có chút giãy giụa, nàng suy nghĩ hồi lâu, mới ngắt thêm một chiếc lá đưa cho Thanh Hàm.
"?" Phù Thần đang sờ bụng bất ngờ thấy được động tác của Phong Như Khuynh, thoáng dừng lại, một lát sau, hắn buồn bực nói: "Cơm cha áo mẹ, ngươi bất công! Tại sao Thanh Hàm lại có hai mảnh, ta chỉ có một mảnh?"
Phong Như Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: "Nàng là nữ hài."
"..."
Đây là kỳ thị giới tính?
"Nàng nghe lời hơn ngươi."
"..."
Chẳng lẽ hắn không nghe lời à? Nhân loại này đã quên vài thứ trên tay nàng là lừa gạt từ trong tay ai rồi à?
"Còn nữa, ngày chúng ta mới gặp, ngươi gọi ta là cái gì? A, đúng rồi, dược nô..."
"..."
Cái này... Rõ ràng Thanh Hàm cũng gọi, chỉ là nàng không nghe thấy mà thôi!
"Ngươi chính là bất công!" Bộ dạng Phù Thần tức giận ngược lại càng đáng yêu.
Đáng yêu đến mức Phong Như Khuynh lại muốn đánh mông hắn.
Đương nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Phong Như Khuynh nén lại, nàng cười tít mắt nhìn Thanh Hàm đang ăn ngon miệng.
So với Phù Thần ăn như hổ đói, Thanh Hàm ngay cả ăn cơm đều rất tao nhã, chỉ nhìn đã thấy hưởng thụ.
"Cơm cha áo mẹ, hôm nay có phải có người khi dễ ngươi hay không?" Nuốt vào một miếng cuối cùng, Thanh Hàm cảm giác đã khôi phục được một chút khí lực, nàng bổ nhào vào chân Phong Như Khuynh, hai bàn tay nhỏ ôm lấy của bắp đùi nàng, chớp chớp mắt, chỉ còn thiếu vẫy đuôi nữa thôi.
"Chờ sau này, ta và Phù Thần ca ca có thể rời khỏi chỗ này, ta lập tức sẽ giúp ngươi giáo huấn bọn người đó!"
Phong Như Khuynh nhướng mày: "Ngươi không còn sợ ta nữa à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.