Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 179: Trừng phạt (4)




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: MAC
Lão gia tử tuổi đã lớn như vậy cũng nên bảo dưỡng tuổi thọ, loại chuyện chiến đấu này không cần làm phiền ông.
Nạp Lan lão gia tử tự nhiên hiểu Phong Như Khuynh là đang quan tâm ông, tức giận trong lòng cũng mất đi vài phần: “Không phải còn có bệ hạ sao? Hai người chúng ta liên thủ, còn đánh không lại lão đông tây kia sao?”
Nụ cười trên mặt Phong Như Khuynh dần biến mất, lâm vào trong trầm mặc.
Nạp Lan lão gia tử sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện có chút không thích hợp.
“Khuynh Nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Như Khuynh cười khổ một tiếng: “Đây cũng là nguyên nhân con không để phụ hoàng ra tay, thân thể của ông ấy không tốt lắm, chỉ sợ… Đã không có biện pháp chiến đấu.”
Từ sau khi phụ hoàng thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng đã nhân cơ hội để Phù Thần kiểm tra thân thể của ông.
Tự nhiên hiểu rõ… Tình trạng thân thể hiện giờ.
Mấy năm nay Phong Thiên Ngự đều cố gắng chống đỡ, cho dù bản thân có thực lực Linh Võ Giả, cũng không thể phát huy ra, còn sẽ ảnh hưởng đến thân thể của ông.
Trong lòng Nạp Lan lão gia tử lộp bộp một chút: “Sao lại thế? Bệ hạ làm sao vậy?”
“Ngoại công, nếu con đoán không sai, phụ hoàng bị trúng độc.”
Nhìn bề ngoài, ông là làm lụng vất vả quá độ, hơn nữa vì thương tâm làm cho tâm thần đều bị tổn hại, nhưng trên thực tế, ông bị trúng độc! Hơn nữa loại độc này xâm nhập cốt tủy, còn cực kỳ khó có thể phát hiện.
Cho nên, mặc dù là nàng gặp mặt Phong Thiên Ngự nhiều như vậy, cũng không phát hiện ra ông bị trúng độc!
Nếu không phải lần này Phong Thiên Ngự không thể chống đỡ, nàng căn bản cũng không phát hiện ra…
“Con nói cái gì?” Nạp Lan lão gia tử tức giận tận trời, cơ thể của ông thiếu chút nữa không thể đứng vững, vội vàng đỡ thân cây bên cạnh, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Có người dám ra tay với bệ hạ?”
Phong Như Khuynh mím môi: “Hơn nữa, độc này… Đã rất nhiều năm, vốn dĩ ở năm đó ông ấy sẽ chết bất đắc kỳ tử, chỉ là có người khắc chế độc cho ông, mới khiến ông còn sống, nhưng độc không thể loại bỏ hoàn toàn, sớm muộn gì cũng sẽ ngấm cả vào trong cơ thể ông, làm cho thân thể hiện giờ của ông từ từ suy yếu cho đến chết!”
Dựa theo tình huống của phụ hoàng mà nhìn, ông cũng không biết mình trúng độc, bởi vậy có thể thấy được, lúc có người khắc chế độc cho ông, ông cũng không phát hiện ra.
Những người khác càng khó nhìn ra là ông trúng độc, cho nên nhiều năm như vậy vẫn một mực cho rằng ông thương tâm quá độ mới làm thân thể bị hao tổn.
“Vậy… Bệ hạ ngài… Còn có thể sống được bao lâu?”
Lúc Nạp Lan lão gia tử nói lời này, giọng nói già nua nghẹn ngào, trong ánh mắt ông mang theo đau đớn, cả người tức đến run rẩy.
“Nhiều nhất… Một năm…”
Phong Như Khuynh nhắm mắt lại.
Nếu trong một năm này nàng không thể cứu ông ấy, vậy cuối cùng sẽ vô phương cứu chứa.
Độc tố xâm nhập vào trái tim, đó là ngày.... ...... ...... ...... .....
“Một năm…” Nạp Lan lão gia tử đau đớn nhắm mắt già nua lại, nửa ngày sau, ông đột nhiên mở ra, ánh mắt tàn nhẫn tức giận vô cùng: “Nếu để ta biết là ai hạ độc, Nạp Lan Hồ ta ắt khiến hắn sống không được, chết không xong!”
“Ngoại công.” Phong Như Khuynh khẽ cầm tay già nua run rẩy của Nạp Lan lão gia tử: “Tin tưởng con, con nhất định sẽ không để ông ấy rời đi! Hơn nữa, linh tửu kia… Có thể khắc chế độc tố ông lan tràn, chỉ cần hơi khắc chế một chút, sớm hay muộn con cũng có thể tìm được biện pháp.”
Đáng tiếc, phụ hoàng là trúng độc, cho dù linh tửu có thể khiến ông không cảm thấy thống khổ như trước nhưng lại không cách nào… Thay ông giải độc.
“Linh tửu?” Ánh mắt của Nạp Lan lão gia tử sáng lên, chợt ông lại tối sầm xuống, khóe miệng khẽ co rút: “Nhưng linh tửu kia, ta đã… Đã uống hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.