Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 173: Linh Võ giả, có thể ăn à? (3)




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: MAC
Phong Như Khuynh vuốt tay, mờ mịt giống như chẳng biết chuyện gì: "Linh Võ giả? Đó là thứ gì? Có thể làm đồ ăn vặt cho Tiểu Lang nhi nhà ta không? Nếu như không thể, vậy thì dùng làm cái rắm gì?"
"..."
Nha đầu này, thật sự không biết Linh Võ giả đại biểu cho cái gì ư?
Thì ra hắn giả bộ tiếp cận cả buổi, nhưng cái gì nàng cũng không hiểu.
"Linh Võ giả, chính là cùng cấp bậc với Phụ Hoàng ngươi!" Lưu Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, mới áp chế được phẫn nộ trong lòng, không có triệt để bộc phát ra.
"Ồ!" Phong Như Khuynh chợt hiểu ra: "Hóa ra ngươi muốn mưu quyền soán vị!"
"..."
Lưu Vân Tiêu bối rối.
Mưu quyền soán vị? Hắn nói lúc nào?
Tuy hắn cũng có ý nghĩ này, nhưng mà... Vẫn chưa đến lúc đó mà?
"Người tới!"
Đúng lúc này, Phong Như Khuynh chợt quát lạnh một tiếng, truyền thẳng đến hậu hoa viên.
Giọng nói phát ra không bao lâu, một đội thị vệ từ bốn phương tám hướng đã thình lình xông tới, toàn bộ đám người Lưu Vân Tiêu đều bị vây lại.
Lưu Vân Tiêu vất vả lắm mới phục hồi lại tinh thần, đã thấy người của hắn bị đội thị vệ vây kín, cắn răng hỏi: "Công chúa, người có ý gì?"
"Không có ý gì." Phong Như Khuynh híp mắt, cười tủm tỉm đi đến phía sau lưng Thống Lĩnh thị vệ: "Lưu gia Lưu Vân Tiêu muốn mưu triều soán vị, bắt hắn lại cho ta."
Lưu Vân Tiêu trợn tròn mắt, cứ như vậy mà vu oan hãm hại hắn, rõ ràng hắn không có làm gì,dieen-dan/le(quy//d00n thậm chí còn không dám xuất thủ với Phong Như Khuynh, sao lại biến thành mưu triều soán vị rồi?
"Công chúa, ta lúc nào thì muốn mưu triều soán vị, ngươi nói rõ cho ta, hãm hại ta như vậy, là có ý gì?" Lưu Vân Tiêu tức giận, gương mặt già nua đỏ bừng.
Phong Như Khuynh lườm Lưu Vân Tiêu: "Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi cùng cấp bậc với Phụ Hoàng ta à?"
"Đúng vậy."
Cái này và mưu triều soán vị có liên quan gì đâu? Đều là Linh Võ giả, chính là cùng một cấp bậc.
"Sao có thể được? Phụ Hoàng ta là ai chứ? Ông ấy chính là Đế Vương Lưu Vân Quốc, ngươi nói ngươi cùng cấp bậc với ông ấy, chẳng phải nói xa nói gần với ta, rằng ngươi cũng chính là Đế Vương à? Cái này không phải mưu quyền soán vị thì là cái gì?"
"..."
Đời này Lưu Vân Tiêu đã gặp rất nhiều người vô sỉ, bản thân hắn cũng là một trong số đó, nhưng mà bất luận là so kẻ nào với Phong Như Khuynh, đều gặp phải sư phụ.
Có thể vô sỉ đến trình độ thế này, chỉ có một mình nàng!
Nhìn Đội Đới Đao thị vệ, quả đấm của Lưu Vân Tiêu càng nắm càng chặt, linh khí toàn thân cuồn cuộn lên, hình dáng như một cơn bão.
Cố tình vào lúc này, thình lình lại truyền đến một giọng già nua, trung khí mười phần, rơi vào đám người, chấn động lỗ tai những người đang có mặt ở đây.
"Ta vừa nghe được có người đang muốn mưu triều soán vị? Là cái lão bất tử nào, dám giành ngai vàng của nữ tế ta?"
Phong Như Khuynh mừng rỡ ngẩng đầu lên, thấy lão giả bước ra từ cửa viện, trên mặt không tự chủ hiện lên sự vui vẻ.
"Ngoại công!"
Một tay lão giả đặt sau lưng, trường sam màu xanh đen càng khiến ông thêm anh khí, có lẽ vì từng trải qua sa trường, ông di chuyển như gió, toàn thân đều là sát khí, nghiêm khắc và lạnh lùng.
Nhưng..
Mọi sự ác liệt, trong khoảng khắc nhìn thấy Phong Như Khuynh, đều hóa thành hư ảo, tan biến vô tung.
"Ngoại công, sao người lại tới đây?" Phong Như Khuynh cười tủm tỉm, cả tâm tình cũng đều chuyển biến tốt.
Lão Tướng quân hừ một tiếng: "Ta nghe nói trong triều có người bức bách nữ tế ta khi dễ ngoại tôn nữ ta, sao ta có thể chịu đựng được?d,đ+l/q/đ Cho nên lập tức vào cung, không nghĩ đến đã hạ triều, chẳng qua nghe nói con còn ở trong cung nên mới đến tìm con, nhưng mà..."
Nhưng mà, càng khiến ông không ngờ chính là... Vẫn còn có người dám giành ngai vàng với nữ tế ông?
Tưởng ông là người chết rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.