Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 153: Quốc Sư độc miệng (4)




Edit: Cò Lười
Beta: Hà
“Chỉ có những người không có bản lĩnh, mới có thể ghét bỏ ngươi nặng, với ta mà nói, trọng lượng này của ngươi… Vừa vặn tốt.”
Khóe miệng của Phong Như Khuynh run rẩy hai cái khó hiểu.
Sao nàng cảm giác… Lời này của Quốc Sư là cố ý nói cho Liễu Ngọc Thần nghe?
“Quốc Sư, ngươi để ta xuống.” Phong Như Khuynh thật sự sợ sẽ đè bẹp Quốc Sư, nàng nhịn không được giãy giụa muốn xuống dưới.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Giọng nói của nam nhân chứa đầy sủng nịch và ôn nhu: “Một tháng không gặp ngươi nhẹ không ít, nhưng có người thường xuyên ở trước mặt ngươi lắc lư, thế cho nên làm ngươi không có thể dùng bữa tốt sao?”
“Vì sao có người ở trước mặt ta lắc lư, ta sẽ không thể dùng bữa?”
“Ngươi nha đầu này, sao ta lại không hiểu? Nếu ngươi chán ghét người thường xuyên ở ngươi trước mắt lắc lư, một ngày nào đó ngươi tất nhiên sẽ ghê tởm đến ngay cả cơm cũng ăn không vào, về sau nhìn thấy loại người này, ngươi để Thanh Trúc đi đối phó là được, nghìn lần không thể không ăn.”
“……”
Quốc Sư, ngươi độc miệng như vậy, Tiểu Thanh Nhi nhà ngươi có biết không?
Khuôn mặt của Liễu Ngọc Thần càng thêm cứng đờ, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía Nam Huyền.
“Quốc Sư, thì ra ngươi và Quốc Sư có giao tình sâu như vậy, trước kia công chúa thường xuyên kể với ta chỗ đáng sợ của ngươi, ta còn tưởng rằng, nàng rất chán ghét ngươi…”
Nam Huyền không lạnh không nhạt nhìn Liễu Ngọc Thần: “Có một số người luôn ở trước mặt Khuynh Nhi đe dọa nàng, khiến nàng sợ hãi ta như thế về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng hiện giờ Khuynh Nhi biết ta tốt, tự nhiên sẽ không sợ ta.”
“Quốc Sư Nam Huyền, thiên phú của ngươi dị bẩm, thực lực cường đại, vì sao cố ý coi trọng công chúa?”
Ngụ ý, người ưu tú như ngươi, vì sao cố ý coi trọng một nàng công chúa phế vật thanh danh hỗn độn?
Nam Huyền rũ mắt nhìn thiếu nữ bị hắn ôm vào trong ngực, bên môi dần cong lên một nụ cười nhạt: “Tất nhiên là bởi vì ta có ánh mắt nhìn châu ngọc, phát hiện thứ tốt người khác nhìn không tới.”
Sắc mặt của Phong Như Khuynh đỏ lên, nếu không phải nàng biết Quốc Sư là đang vì nàng thoát khỏi những người này, nàng thiếu chút nữa tưởng thật…
“Quốc Sư.” Liễu Ngọc Thần nắm tay thật chặt: “Vậy ngươi có biết trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, công chúa đã tìm trai bao gì không?”
Phong Như Khuynh tức giận!
Tên Liễu Ngọc Thần này rắp tâm bất lương, cũng dám làm trò hãm hại nàng trước mặt Quốc Sư!
“Quốc Sư, Tần Thần là đệ đệ của ta! Đừng nghe Liễu Ngọc Thần nói hươu nói vượn, toàn bộ trong lòng trong mắt trong đầu ta đều là Quốc Sư ngươi, ta muốn ngủ cũng chỉ có một mình Quốc Sư!”
Nam Huyền ngước mắt nhìn Tần Thần, hắn cười nhạt: “Ta tin tưởng Khuynh Nhi, Khuynh Nhi nói bất kì lời nào, ta đều tin.”
Liễu Ngọc Thần sửng sốt.
Theo lý thuyết, sau khi Quốc Sư nghe được lời này, không phải nên cực kỳ tức giận sao? Vì sao lại vân đạm phong khinh như thế?
Hắn thật sự tin tưởng Phong Như Khuynh như vậy?
Càng làm cho Liễu Ngọc Thần không rõ chính là, Quốc Sư và Phong Như Khuynh, chính là người của hai thế giới, vì sao hai người này lại cố ý sẽ đi chung với nhau?
Trong lòng hắn lại rất không cam lòng, lại không thể làm gì.
Đang lúc hắn muốn nói cái gì, âm thanh của Phong Như Khuynh lại vang lên lần nữa.
“Liễu Ngọc Thần bị nghi ngờ có liên quan bôi nhọ ta, sau đó cho hắn thêm hơn trăm gậy! Ta hôm nay không đánh hắn tới sinh hoạt không thể tự gánh vác, ta sẽ không phải là Phong Như Khuynh!” Phong Như Khuynh tức giận phân phó.
Ngày thường Liễu Ngọc Thần bôi nhọ quan hệ của nàng và Thần Nhi, nàng cũng không sẽ quá mức để ý, nhưng nàng không cho phép tên khốn kiếp này ở trước mặt Quốc Sư hồ ngôn loạn ngữ!
Khuôn mặt tuấn mỹ của Liễu Ngọc Thần lập tức tái nhợt vô sắc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh, ánh mắt ngơ ngẩn.
“Công chúa!”
Đàm Song Song luống cuống, nhào đến trước mặt Phong Như Khuynh, khóc lóc thảm thiết, thống khổ đáng thương: “Thế nhân lúc trước đều nhìn thấy người đánh thiếu niên này hôn mê mang về phủ công chúa, cho nên mới truyền xuống lời này, không hề có quan hệ với Ngọc Thần, xin người tha cho hắn, nếu người thật sự tức giận, ta nguyện ý thay hắn thừa nhận.”
Phong Như Khuynh không dám tin tưởng mở to đôi mắt.
Vừa rồi Liễu Ngọc Thần đối xử với Đàm Song Song như thế, nàng cũng là từ trong mắt Đàm Song Song thấy được thất vọng và phẫn hận, vì sao hiện giờ… Nàng còn có thể làm bộ làm tịch nói ra lời này?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.