Thần Tử Hoang Cổ

Chương 47: y vọng của Tổ Long Sào, Long Ngạo Thiên, dã tâm của Diệp Tinh Vân (1)




Chí Tôn Cốt và Hoang Cổ Thánh Thể đều có được tiềm lực vô hạn, sẽ luôn làm bạn với Quân Tiêu Dao. 

Nhưng tương tự, hai loại thể chất đặc thù này cũng rất cần các loại thiên tài địa bảo tẩm bổ. 

Quả thực là hai cái động không đáy. 

“Cũng may ta sinh ra ở Hoang Cổ thế gia, nếu ra đời trong một gia tộc nhỏ thì tài nguyên như trứng chọi đá, càng đừng nói đến tu luyện.” 

Quân Tiêu Dao không khỏi cảm thán lần nữa, đầu thai thật là một môn nghệ thuật. 

“Đúng rồi, quên mất còn có huyết nhục chuẩn chí tôn.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

“Tới đây, Tiêu Dao ca ca, ăn thịt rồng!” Khương Lạc Ly chung linh dục tú, cái trán tuyết trắng có tuệ quang lưu chuyển, nàng thực thông minh, vẫn luôn quan sát Quân Tiêu Dao. 

Giờ phút này, nàng bưng tới một mâm thịt rồng đã nướng xong, đưa tới trước mặt Quân Tiêu Dao, chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước, bộ dạng như ta thực ngoan ngoãn. 

“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu. 

Dáng vẻ hắn ăn thật sự còn thong dong ưu nhã hơn Khương Lạc Ly. 

Không thể không nói thịt rồng cấp bậc chuẩn chí tôn có tinh hoa sinh mệnh thật sự kinh người, Chí Tôn Cốt trong ngực hắn cũng đang liều mạng hấp thu. 

Quân Tiêu Dao cũng rất chờ mong ngày Chí Tôn Cốt lột xác. 

Chỉ mới là Thượng Thương Kiếp Quang mà uy lực đã cường hãn như vậy. 

Nếu lột xác lần nữa, Chí Tôn Cốt của hắn có thể lợi hại đến mức nào chứ? 

“Sau đánh dấu buổi tiệc mười tuổi, kế tiếp còn có đánh dấu bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, xem ra sau đó phải bắt tay chuẩn bị.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

Khen thưởng đánh dấu thật sự quá phong phú, đại thành Hoang Cổ Thánh Thể, Tượng Thần Trấn Ngục Kính, Chí Tôn Cốt, đều có trợ giúp cực lớn với hắn. 

Quân Tiêu Dao rất tò mò, hắn đánh dấu ở bí cảnh Nguyên Thiên Chí Tôn xong thì có thể đạt được khen thưởng gì? 

“Còn Tiêu Trần kia nữa, không biết hắn còn giá trị để ta thu hoạch không.” Quân Tiêu Dao nghĩ đến. 

Buổi tiệc mười tuổi qua đi, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng có thể nhập thế hành tẩu trên Tiên Vực. 

Hắn cũng rất chờ mong đối với Tiên Vực mênh mông vô ngần này. 

“Hy vọng đại tranh thế gian này đừng làm ta cảm thấy quá vô vị...” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, ngửa mặt lên trời thở dài. 

Thật sự có cảm giác vô địch thật tịch mịch. 

…. 

Buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao hạ màn trong sự chấn động phập phồng lên xuống này. 

Khi các tông chủ, trưởng lão, thiên kiêu tuổi trẻ thế lực lớn rời khỏi Quân gia, chấn động và kinh ngạc cảm thán trên mặt họ vẫn chưa tan đi. 

Trong mắt bọn họ, những chuyện chứng kiến được ở Quân gia lần này thật sự chấn động tâm linh. 

Đặc biệt là Thần Tử Quân gia, quả thực như Đại Đế tuổi nhỏ, có được khí phách vô địch. 

Cho dù là Tinh Thần Vương Thể của Diệp gia hay Long Tử của Tổ Long Sào, đều giống như quả hồng mềm trong tay người này, có thể tùy ý xoa bóp. 

Một ít thiên kiêu tuổi trẻ vừa đối lập với Thần Tử Quân gia, trong lòng lập tức không nén được thở dài và tuyệt vọng. 

Hoang Cổ Thánh Thể cộng thêm Chí Tôn Cốt, thiên phú của Quân Tiêu Dao đã không thể dùng từ “Yêu nghiệt” để hình dung, quả thực trời sinh mang theo phong thái Đại Đế. 

Có Quân Tiêu Dao ở đây, đời này nào còn vị trí cho những người còn lại? 

Thậm chí một ít nhân vật thế hệ trước cũng cảm thán, lấy tốc độ tu luyện hiện tại của Quân Tiêu Dao thì qua thêm mấy năm, chẳng phải hắn sẽ vượt qua những lão tiền bối bọn họ luôn sao? 

Đương nhiên, trừ Quân Tiêu Dao ra, biểu hiện của Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng cũng không tầm thường, tùy tiện ra tay có thể gi ết chết thiên chi kiêu tử của Thái Cổ vương tộc. 

Chấn động nhất tất nhiên là vị Thập Bát Tổ từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện của Quân gia. 

Một nhân vật cấp lão tổ được chôn ở tổ từ Quân gia vô số năm. 

Ba kiếm diệt sát chuẩn chí tôn của Tổ Long Sào, làm đám người chấn động muốn chết. 

Tất cả mọi người đều biết, buổi tiệc mười tuổi lần này qua đi, sợ là Hoang Thiên Tiên Vực bình tĩnh hồi lâu sẽ gió nổi mây tuôn. 

Sau khi yến hội Quân gia kết thúc không bao lâu. 

Xa ở Hồng Châu, trong đại bản doanh của Tổ Long Sào, có tiếng rồng ngâm giận dữ thét dài lên, chấn động càn khôn, làm rơi cả sao trời. 

Toàn bộ sinh linh Hồng Châu đều cảm giác được một luồng thiên uy diệt thế cuồn cuộn. 

“Là Tổ Long Sào chí tôn vô thượng, vì sao ngài ấy tức giận?” Có sinh linh Hồng Châu sắc mặt tái nhợt mà nói. 

Tin tức về yến hội Quân gia còn cần một thời gian mới truyền ra ngoài, cho nên bọn họ cũng hoàn toàn không biết chuyện kia. 

Trong Tổ Long Sào, có rất nhiều thần niệm cường đại đang giao lưu. 

“Tạm ngừng lôi đình đi, ngươi phẫn nộ như vậy thì có tác dụng gì, chẳng lẽ muốn đánh tới Quân gia sao?” 

“Tiểu nghiệt súc của Quân gia kia dám giết nhất mạch Long Tử của bản tôn, phải tru!” 

“Còn có Quân Thập Bát kia, thật sự dám hạ sát thủ với U Long, chẳng lẽ hắn không kiêng kỵ Tổ Long Sào ta chút nào?” 

Giọng nói phẫn nộ trước đó lạnh lùng nói: “Quân Thập Bát, hắn là một kẻ điên, muốn giết hắn, quá khó...” 

“Cần nói việc này cho Ngạo Thiên không?” Một cường giả Đạo Tổ Long Sào khác truyền thần niệm ra. 

“Không cần, Long Ngạo Thiên đang bế quan luyện hóa viên long nguyên thứ năm, chờ hắn luyện hóa xong bảy viên long nguyên, cộng thêm Đế Long Huyết, đủ có thể đẩy ngang thế hệ tuổi trẻ của Tiên Vực, cho dù là Thần Tử Quân gia cũng có thể tùy tiện tru sát!” 

“Được, bản tôn chờ ngày Ngạo Thiên chém giết Thần Tử Quân gia!” 

“Còn có Quân gia, ngày sau nhất định sẽ làm bọn chúng nợ máu trả bằng máu!” 

... 

Phía bên kia, trong hư không, một thần cầm lôi kéo một liễn xa bay qua. 

Trong thùng xe, một thiếu niên lam sam, mày kiếm mắt sáng, suy yếu mà tỉnh lại. 

Đó là Diệp Tinh Vân. 

“Tê... Đau quá...” 

Thân thể Diệp Tinh Vân khẽ động, đã cảm thấy mình như sắp tan thành từng mảnh, đau đến sắc mặt trắng bệch. 

“Thiếu gia, ngài tỉnh.” Phía bên kia, Phúc bá lên tiếng. 

“Ta làm sao vậy...” Diệp Tinh Vân đầu tiên là mờ mịt một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cũng nhớ lại mọi chuyện trong yến hội. 

Một cảm giác nhục nhã sâu sắc tràn ngập dưới đáy lòng hắn. 

Thân là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ Diệp gia, Diệp Tinh Vân từng chịu thiệt thòi như vậy sao? 

Càng đừng nói là mất mặt ở trước mặt nữ thần của mình. 

“Quân Tiêu Dao...” Diệp Tinh Vân nghiếng răng, siết chặt nắm tay, khớp xương cũng trở nên trắng bệch. 

“Thiếu gia, không thể trêu chọc Thần Tử Quân gia, lão nô nhận được tin tức, vị Thần Tử kia không chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể, còn trời sinh có chứa một khối Chí Tôn Cốt, thậm chí cả Long Tử của Tổ Long Sào cũng bị hắn dễ dàng chém giết.” Phúc bá cảm thán. 

“Cái gì, còn có chuyện này!?” Diệp Tinh Vân ngẩn ngơ, quả thực không thể tin lỗ tai mình. 

Lúc Quân Tiêu Dao và hắn ta đối chiến còn giấu dốt, thậm chí cũng chưa từng lấy Chí Tôn Cốt ra. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.