Thần Tử Hoang Cổ

Chương 212:




Chương 212 

 

 Đây là ngọc giản tín hiệu mà Quân gia để lại cho Huyền Thiên Tông bọn họ. 

 Nếu bóp nát có nghĩa là Huyền Thiên Tông xảy ra vấn đề lớn, gặp đại nguy cơ xưa nay chưa từng có. 

 “Hy vọng chủ thượng Quân gia đã phái cường giả hạ giới.” Phó tông chủ cầu nguyện trong lòng. 

 Mà đúng lúc này, trong hư không bỗng có dao động Thánh Cảnh truyền đến. 

 Đó là một người áo đen ra tay, chưởng hóa ra một sao trời đại chưởng ấn, oanh kích về hướng phó tông chủ. 

 Phụt! 

 Phó tông chủ bị đánh trở tay không kịp, miệng không ngừng phun máu tươi. 

 “Vô Cực Tinh Cung, quả nhiên là các ngươi!” Phó tông chủ bị thương, phẫn nộ quát lên một tiếng. 

 Trước đó bọn họ cũng có phán đoán, chỉ là hiện tại càng thêm chứng thực. 

 Còn về nguyên nhân Vô Cực Tinh Cung ra tay, trừ nhân tố Mạc Phàm ra thì cũng có một nguyên nhân lớn khác. 

 Bá chủ ngày xưa của Tinh Thần đại lục vốn là Vô Cực Tinh Cung. 

 Mặc dù vì Vô Cực Tinh Quân ngã xuống, dẫn tới Vô Cực Tinh Cung suy yếu, nhưng cũng không thể dao động địa vị lãnh đạo của nó. 

 Nhưng sau khi Huyền Thiên Tông xuất hiện, lại dần dần thay thế địa vị của Vô Cực Tinh Cung ở Tinh Thần đại lục. 

 Thứ nhất là do thực lực của Huyền Thiên Tông rất mạnh. 

 Thứ hai, nó còn là thế lực buông xuống từ Tiên Vực. 

 Dần dà, Vô Cực Tinh Cung đã lệch về một góc, từ từ suy yếu, Huyền Thiên Tông thì trở thành tân bá chủ của Tinh Thần đại lục. 

 Dưới tình huống như vậy, sao Vô Cực Tinh Cung lại cam tâm bị áp chế? 

 Hơn nữa còn có Mạc Phàm thúc đẩy, do đó Vô Cực Tinh Cung cũng quyết định ra tay. 

 “Chúng ta đi.” Huyền Thiên Tông chủ thấy tình hình này thì sắc mặt trầm xuống, trực tiếp bắt lấy phó tông chủ, bắt đầu lui lại. 

 Tuy rằng trong lòng ông ta cực độ không muốn từ bỏ những người còn lại của Huyền Thiên Tông. 

 Nhưng bọn họ thân là cường giả Thánh Cảnh, xem như chiến lực mạnh nhất ở hạ giới, không thể táng thân tại đây. 

 Ngày sau nếu trấn sát tội tộc lần nữa thì còn cần bọn họ xuất lực. 

 Bởi vậy, Huyền Thiên Tông chủ rất quả quyết mà trực tiếp lui lại. 

 Còn lại một ít cường giả Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần cũng bắt đầu tứ tán rút lui. 

 Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, còn có Vô Cực Tinh Cung, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ra sức đánh chó rơi xuống nước, đuổi giết theo một đường. 

 Đẩy ngang rất nhiều núi non, chém giết rất nhiều cường giả của Huyền Thiên Tông. 

 Cuối cùng, chỉ có một ít tu sĩ Huyền Thiên Tông chạy thoát ra ngoài. 

 Mà ngay vào lúc Huyền Thiên Tông tan tác. 

 Thiên Huyền đại lục, sâu trong linh sơn của gia tộc Nạp Lan. 

 Trong một lầu các u tĩnh. 

 Quân Tiêu Dao đang bình yên uống trà. 

 Tô Tử Quỳnh đứng phía sau hắn, vươn tay ngọc ra bóp vai cho hắn. 

 Không phải ai cũng có thể hưởng thụ được đãi ngộ để Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ bóp vai. 

 Quân Tiêu Dao đang tính toán kế hoạch bước tiếp theo. 

 Mà lúc này, trong pháp khí không gian của hắn bỗng có một lệnh bài kim sắc bắt đầu tản mát ra huyết quang chẳng lành. 

 “Đây là?” Quân Tiêu Dao lấy lệnh bài kim sắc ra. 

 Khối lệnh bài kim sắc này là Quân Chiến Thiên cho hắn, cũng là tín vật của Quân gia. 

 Quân Tiêu Dao dựa vào lệnh bài này thì có thể điều động năm thế lực theo đuổi. 

 Đồng thời lệnh bài này cũng là pháp khí truyền lại tin tức. 

 Mà huyết quang đại biểu cho thế lực theo đuổi xuất hiện đại nguy cơ xưa nay chưa từng có. 

 “Tin tức này đến từ Tinh Thần đại lục...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên tia tối tăm. 

 Tinh Thần đại lục cũng là một trong thập địa hạ giới. 

 Nghe đồn đã từng xuất hiện một nhân vật nghịch thiên, còn khuấy động phong vân trên Tiên Vực. 

 Nhưng càng nhiều thì Quân Tiêu Dao không biết. 

 “Xem ra có nhất mạch thế lực theo đuổi ở Tinh Thần đại lục, chẳng lẽ là tội tộc của Tinh Thần đại lục phá phong?” Quân Tiêu Dao trong lòng suy nghĩ. 

 Việc này không nên chậm trễ, hắn đứng dậy gọi ba người Đông Huyền lão tổ và Nghệ Vũ tới. 

 “Có cách nào nhanh chóng di chuyển giữa thập địa hạ giới không?” Quân Tiêu Dao hỏi. 

 Đông Huyền lão tổ trả lời: “Tuy giữa thập địa hạ giới có vách ngăn, nhưng không khó qua như Tiên Vực và hạ giới.” 

 “Hơn nữa hẳn trong vô tận chi hải bên ngoài Thiên Huyền đại lục có Truyền Tống Trận biên giới, có thể trực tiếp truyền tống đến đại lục khác.” 

 “Được, vậy chúng ta trực tiếp đi đến Tinh Thần đại lục.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Đối mặt với mệnh lệnh của Quân Tiêu Dao, ba người Đông Huyền lão tổ hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp gật đầu đáp lại. 

 Mấy canh giờ sau, Quân Tiêu Dao, Cửu Đầu Sư Tử, ba người Đông Huyền lão tổ và Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh cùng xuất phát từ gia tộc Nạp Lan. 

 Tất cả tộc nhân của gia tộc Nạp Lan đều ra cung nghênh. 

 Nạp Lan Nhược Hi lộ ra vẻ mặt lưu luyến không rời. 

 Nàng phải chờ tới khi Quân Tiêu Dao trở về Tiên Vực thì mới có thể đi theo Quân Tiêu Dao cùng về. 

 ... 

 Ở ngoài Thiên Huyền đại lục là vô tận chi hải. 

 Đưa mắt nhìn ra, đại dương mênh mông ngập trời, liếc mắt một cái không nhìn thấy được biên giới. 

 Vô tận chi hải là nơi cực hung đối với tu sĩ Thiên Huyền đại lục. 

 Cũng không ai biết nếu bơi sâu vào biển sâu vạn trượng kia thì sẽ có hải thú kh ủng bố gì xuất hiện. 

 Phía chân trời, Nghệ Vũ tung ra trường cung hoàng kim, chín mũi tên liên tục được b ắn ra, khiến một con bạch tuộc chín vòng phía trước thành cái sàng. 

 Đông Huyền lão tổ tùy ý phất tay một cái, vô số hải thú nổ tan thành huyết khối vô tận, máu tươi nhiễm đỏ cả vô tận chi hải. 

 Tất cả hải thú, bao gồm một ít sinh linh hải tộc đều kinh sợ run rẩy, lùi về biển sâu, không dám ngoi đầu. 

 Đây là một đám sinh linh hung hãn đến mức nào, quả thực còn đáng sợ hơn những sinh linh hải tộc bọn họ gấp một vạn lần! 

 Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo liễn xa, Quân Tiêu Dao ngồi bên trong, Tô Tử Quỳnh bên cạnh thì đang gọt một ít trân quả đút cho hắn. 

 Vô tận chi hải có thể so sánh với vùng cấm tử vong đối với tu sĩ của Thiên Huyền đại lục, nhưng đoàn người Quân Tiêu Dao lại vượt qua quá đơn giản. 

 Không bao lâu sau, ở phía trước vô tận chi hải bỗng xuất hiện một tiểu đảo tràn ngập khí tức hoang mãng. 

 Trên tiểu đảo có một trận pháp truyền tống niên đại xa xăm, cổ xưa đến cực điểm, tích đầy bụi bặm thật dày. 

 “Thần Tử đại nhân, tới rồi.” Đám người Đông Huyền lão tổ kính cẩn nói. 

 Quân Tiêu Dao đi ra khỏi liễn xa, nhìn nhìn truyền tống trận pháp kia. 

 “Hả, còn cần tiên nguyên.” Quân Tiêu Dao đảo mắt qua một cái. 

 Phía trên trận pháp có khắc một vài khe lõm, tích đầy tro bụi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.