Thần Tử Hoang Cổ

Chương 184:




 Thiên Đạo Lâu có tất cả năm mươi tầng. 

 Nhưng nghe đồn là không ai có thể đặt chân lên tầng thứ năm mươi. 

 Nghe đồn đó là nơi an giấc của Luân Hồi Thánh Linh. 

 Từ xưa đến nay, tầng bốn mươi chín là tầng cao nhất của Thiên Đạo Lâu. 

 Mà ở thời đại cận cổ, Quân Tiêu Dao là thiên kiêu duy nhất đặt chân lên tầng bốn mươi chín của Thiên Đạo Lâu. 

 Không bàn đến cuối cùng có thể xông qua hay không, chỉ cần bước lên được đã là kỳ tích, sẽ được ghi vào sử sách. 

 “Tầng bốn mươi chín!” 

 Ngoại giới đều đã điên cuồng, vô số tu sĩ cực kỳ chấn động, cảm thấy mình đang chứng kiến cảnh tượng đủ để ghi vào sử sách. 

 Tâm can của Đại trưởng lão thư viện cũng run lên. 

 Cho dù lão là cường giả Thánh Chủ, giờ phút này cũng rơi vào chấn động sâu sắc. 

 Lúc này, từ sâu trong Thánh Linh Thư Viện bỗng có giọng truyền âm rơi vào tai Đại trưởng lão. 

 Người truyền âm chính là viện trưởng của Thánh Linh Thư Viện. 

 Nghe xong truyền âm, Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi: “Cái gì, thật sự phải làm thế sao?” 

 Nỗi lòng của Đại trưởng lão thật phức tạp, không ngờ thư viện lại đưa ra quyết định này. 

 “Cũng do thiên phú và thực lực của Thần Tử Quân gia quá yêu nghiệt, nếu không thì viện trưởng bọn họ cũng không đưa ra quyết định này.” Đại trưởng lão than ngắn thở dài. 

 Một thư viện đã truyền thừa vô số năm lại phải cúi đầu trước một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi, thực sự khiến người ta thổn thức. 

 Vào khoảnh khắc mọi người ở bên ngoài rơi vào điên cuồng, Quân Tiêu Dao đã tới không gian của tầng bốn mươi chín. 

 Hắn cũng rất tò mò, người thủ quan của tầng bốn mươi chín rốt cục sẽ là nhân vật siêu phàm cỡ nào. 

 Đúng lúc này, đối diện rơi xuống vô số điểm quang vũ. 

 Một bóng dáng mông lung mà yểu điệu xuất hiện. 

 Đó là một thiếu nữ, da thịt tuyết trắng, bao phủ trong sương mù, không thể thấy rõ. 

 Trên mặt nàng ta có đeo một cái mặt nạ quỷ diện. 

 Ánh mắt bên dưới mặt nạ thâm thúy mà lạnh nhạt, tỏa xa thứ ánh sáng xa xăm. 

 Trên ngón tay nàng ta còn đeo một chiếc nhẫn đồng thau, khi thì biến ảo thành chung, khi thì biến ảo thành đỉnh, khi lại hóa thành kiếm. 

 “Hừm?” Quân Tiêu Dao đã nhận ra một loại khí cơ không giống bình thường. 

 Hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm. 

 Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, điều này có vẻ cực kỳ không tưởng tượng nổi. 

 Hắn một đường đi đến, đẩy ngang thiên kiêu đương thời, không có thiên kiêu nào có thể tổn thương hắn mảy may, càng đừng nói đến chuyện làm hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm. 

 Nhưng thiếu nữ đeo mặt nạ quỷ trước mặt này lại làm hắn hiếm thấy mà sinh ra cảm giác đó. 

 Cảm giác này quá mới lạ với hắn, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua. 

 Mà lúc này, thiếu nữ quỷ diện lại phát ra tiếng nói xa xăm. 

 “Bỉ ngạn hoa khai thất sắc thiên, hoa lạc thành tiên nhất thiên niên (1)...” 

 (1) Bỉ ngạn hoa nở thì thế gian phồn hoa, Bỉ ngạn hoa tàn thì trải qua một ngàn năm mới thành tiên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.