Thần Tử Hoang Cổ

Chương 180:




Chương 180 

 

 Lão quay đầu, trừng mắt nhìn hai người chằm chằm. 

 Sắc mặt Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều trắng bệch, ấp úng nói: “Chúng ta đều vì Cơ Huyền huynh và Thánh Linh Thư Viện nên mới...” 

 “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!” Đại trưởng lão phất ống tay áo ra. 

 Ngực hai người chấn động, miệng phun máu tươi, lại bị đánh bay. 

 Nếu không phải hai người có chỗ dựa là Âm Dương Giáo và Đại Hạ hoàng triều, hơn nữa còn có thân phận Thánh Tử, đại trưởng lão thật muốn chụp chết bọn họ. 

 Thân thể Đại trưởng lão chợt lóe, trực tiếp lao đến bên hồ. 

 Đưa mắt nhìn ra, khắp ao hồ đều bị máu tươi nhiễm đỏ, tất cả giao long kim giác đều lật ngửa bụng, nổi trên mặt hồ, chết đến không thể càng chết. 

 “Tiểu Cường, Tiểu Cường ngươi chết thật thảm...” Đại trưởng lão nhìn thấy một con giao long kim giác trong đó thì nhịn không được bi thương gào lên. 

 Đó là con giao long mà lão thích nhất, thậm chí còn đặt tên cho nó. 

 Quân Tiêu Dao hơi sửng sốt, cũng không ngờ giao long kim giác trong hồ này là do đại trưởng lão nuôi. 

 Nếu sớm biết một chút... 

 Hình như cũng không có ảnh hưởng gì. 

 “Đại trưởng lão, xin cố nén bi thương.” Quân Tiêu Dao khẽ thở dài và nói. 

 Đại trưởng lão hít sâu một hơi, vốn định tức giận, nhưng lại cố áp chế xuống. 

 Ít nhất thái độ của Quân Tiêu Dao cũng không tệ lắm. 

 Nhưng ngay sau đó, Quân Tiêu Dao liền nói: “Những giao long đó đều có huyết mạch Long tộc, là nguyên liệu nấu ăn không tồi.” 

 Dứt lời, Quân Tiêu Dao nắm tay lại một cái, pháp lực mênh mông, hắn thu từng con giao long kim giác vào pháp khí không gian. 

 Đại trưởng lão hoàn toàn trợn tròn mắt. 

 Ma quỷ! 

 Trong mắt lão, Thần Tử Quân gia này chính là ma quỷ triệt triệt để để! 

 Hiện tại lão đã biết vì sao đám người viện trưởng cảnh báo mình phải tránh Quân Tiêu Dao như trốn ôn thần. 

 “Thần Tử của Quân gia là kẻ tàn nhẫn...” Rất nhiều tu sĩ nuốt một ngụm nước bọt. 

 Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, ba ải của Thánh Linh Thư Viện coi như đã mất. 

 Trừ ải thứ nhất thang trời còn nguyên vẹn thì ải thứ hai và thứ ba đều xem như tồn tại trên danh nghĩa. 

 “Không hổ là Thần Tử Quân gia, Cơ Huyền đối đầu với hắn, đạo tâm hỏng mất cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” Hoa Tích Tình thất thần nói. 

 Nhìn bóng dáng tuyệt đại siêu phàm được thần huy bao phủ như trích tiên ấy, Hoa Tích Tình nhịn không được mà mở miệng nói: “Thứ cho Tích Tình mạo muội, không biết sau này có tư cách luận đạo với Thần Tử không?” 

 Nghe nàng nói như vậy, rất nhiều đệ tử thư viện đều ngơ ra. 

 Thánh Nữ thư viện bọn họ muốn theo địch hay sao? 

 “Hoa Tích Tình, ngươi...” Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam ngơ ngẩn, không muốn tin được. 

 Nhanh như vậy đã phản bội đồng chí? 

 “Thần Tử có tuyệt đại chi tư, cũng không phải người chúng ta có thể chống lại, sở dĩ Thần Tử phế đi Cơ Huyền sư huynh, nói không chừng cũng có đạo lý của hắn trong đó.” Hoa Tích Tình giải thích. 

 “Không sai, là như thế, ta cảm thấy là thư viện chúng ta hiểu lầm Thần Tử.” Một vị đại sư tỷ xinh đẹp của thư viện nói. 

 “Thật sự là như vậy...” Một đám nữ đệ tử thư viện lên tiếng ủng hộ. 

 Mà những nam đệ tử đều run bần bật, cảm thấy lạnh lẽo. 

 Thế giới xem mặt này tràn ngập ác ý đối với bọn họ. 

 Quân Tiêu Dao cũng câm nín. 

 Nếu cắt rau hẹ cũng coi như lý do, vậy hắn thật sự giảng đạo lý. 

 “Sau này nếu có thời gian thì không sao cả.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

 “Đa tạ Thần Tử.” Hoa Tích Tình lộ ra vẻ mặt kinh hỉ. 

 Nàng vốn tưởng rằng, lấy tầm mắt của Quân Tiêu Dao thì nói không chừng sẽ cự tuyệt nàng. 

 Không ngờ hắn lại chấp nhận. 

 “Quả nhiên Thần Tử là một người ôn nhu.” Hoa Tích Tình thầm nghĩ. 

 Mà đúng lúc này, sâu trong Thánh Linh Thư Viện chợt có đạo âm mông lung khuếch tán ra, khiến người ta nghe thôi đã như muốn ngộ đạo. 

 Trời giáng điềm lành, dị tượng hiện hóa, tiên quang lóng lánh trên trời cao. 

 “Là Thiên Đạo Lâu mở ra!” Rất nhiều tu sĩ tuổi trẻ đều lộ ra vẻ mặt phấn chấn. 

 “Rốt cuộc cũng mở ra sao?” Quân Tiêu Dao nỉ non. 

 Đánh vỡ kỷ lục ba ải, đối với hắn thì căn bản không tính là cái gì. 

 Quân Tiêu Dao cũng không cho rằng mình đã làm được chuyện gì ghê gớm lắm, điều này quá đơn giản với hắn. 

 Thiên Đạo Lâu mới là mục tiêu chân chính của Quân Tiêu Dao. 

 Tất cả thiên kiêu thế lực lớn, tu sĩ tuổi trẻ đều cùng đi đến Thiên Đạo Lâu. 

 Thiên Đạo Lâu nằm sâu trong Thánh Linh Thư Viện. 

 Nhìn lại từ xa xa, nó xông thẳng tận trời, mang theo cảm giác cổ xưa, cứ như được truyền thừa lại từ thời viễn cổ. 

 Chung quanh Thiên Đạo Lâu có phù văn huyền ảo lạc ấn trong hư không, có các loại hư ảnh thụy thú hiện hóa, có tiên quang mông lung chảy xuôi. 

 Rất nhiều tu sĩ chỉ nhìn một cái đã cảm giác bản thân giống như thăng hoa. 

 Quân Tiêu Dao đến chỗ này cũng cảm giác được một đạo vận huyền ảo. 

 Nhưng đồng thời, trong Thiên Đạo Lâu cũng mơ hồ phóng ra một uy áp. 

 Đại trưởng lão mở miệng nói: “Các vị, lần này Thiên Đạo Lâu do lão phu chủ trì, Thiên Đạo Lâu sẽ tự chủ phát ra uy áp, người có tu vi không đủ, cơ duyên không cao thì không thể tiến vào trong đó.” 

 Nghe thấy lời này, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đều tái xanh mặt mày. 

 Hoá ra thiên tư không đủ thì không có cả tư cách tham gia khảo nghiệm? 

 “Ta lên trước.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương trực tiếp đập cánh lao ra. 

 Tính cách của gã là dù làm cái gì cũng phải xông vào trước. 

 Mà lần này, gã cũng muốn chứng minh bản thân không yếu hơn Quân Tiêu Dao! 

 Kim Sí Tiểu Bằng Vương Cương vừa tới gần phạm vi mười dặm Thiên Đạo Lâu thì đã không thể phi hành trên không trung. 

 Cũng không thể khinh thường uy áp kia. 

 Kim Sí Tiểu Bằng Vương bắt đầu tận tâm cảm ngộ. 

 Bỗng nhiên, ở phía sau gã như có một con đại bàng kim sắc bay lên trời, mang theo một đạo vận. 

 “Còn có loại hiệu quả này sao!” Rất nhiều tu sĩ ngạc nhiên nói. 

 “Thật tốt quá, không ngờ đây cũng là một loại cơ duyên, giúp ta cảm ngộ đối với con đường tu luyện sau này của mình.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương lộ ra vẻ mặt vui mừng. 

 Lúc này, rất nhiều thiên kiêu đều kìm nén không được mà trực tiếp tiến lên. 

 Pháp Hải đi qua, sau lưng hắn ta còn hiện ra hư ảnh một cổ Phật. 

 Chỉ là cổ Phật kia như được một lớp huyết quang mơ hồ bao phủ, có vài phần chẳng lành. 

 “Hả, vị Phật Tử của Tiểu Tây Thiên kia...” Đại trưởng lão lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

 Ngoài ra, đám người Diệp Tinh Vân, Võ Minh Nguyệt và Quân Lăng Thương đều hành động. 

 Mỗi người trong bọn họ đều có dị tượng kinh người. 

 Đặc biệt là Quân Lăng Thương, sau lưng như đứng sừng sững một trọng đồng chí tôn, trong lúc ánh mắt khép mở, hỗn độn đã trọng khai. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.