Thần Tử Hoang Cổ

Chương 179:




 Loại áp lực này, đối với Quân Tiêu Dao có Hoang Cổ Thánh Thể, tu luyện Tượng Thần Trấn Ngục Kính thì thật sự như trò mèo mà thôi. 

 Không có gì bất ngờ xảy ra, Quân Tiêu Dao trực tiếp đột phá tầng chín mươi. 

 “Quả nhiên đã bước lên tầng chín mươi!” Rất nhiều tu sĩ hô to, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. 

 Thực lực của Quân Tiêu Dao bước được lên tầng chín mươi là điều không có gì đáng nghi ngờ, hẳn là thao tác bình thường. 

 Nhưng sau tầng chín mươi mới là khó khăn. 

 “Sau tầng chín mươi của thang trời, mỗi một tầng đều là có áp lực gấp mười lần bậc trước đó, Thần Tử Quân gia, ngươi có thể xông qua không?” Đại trưởng lão thầm nói trong lòng. 

 Nói thật, lão thật sự khá muốn nhìn thấy Quân Tiêu Dao chịu thiệt. 

 Dù sao uy danh của vị Thần Tử này quá mạnh, làm Thánh Linh Thư Viện mất thể diện không nhỏ. 

 Nhưng mà, sự thật nhất định sẽ làm đại trưởng lão này thất vọng. 

 Cả người Quân Tiêu Dao bùng nổ thần quang, giống như Bạch Y Thần Vương lâm quan, mỗi khi bước ra một bước thì hư không chấn động, giống như dâng lên trống trận. 

 Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! 

 Quân Tiêu Dao giẫm một hơi qua chín bước. 

 Chín bậc cầu thang khó nhất này lại bị hắn trực tiếp bước qua một mạch! 

 Chấn động! 

 Ngơ ngác! 

 Không thể tin! 

 Tất cả đệ tử, chấp sự, thậm chí đại trưởng lão của Thánh Linh Thư Viện đều cùng dại ra. 

 Thân là người của thư viện, chín mươi chín bậc thang trời này khó khăn thế nào, bọn họ là người rõ ràng nhất. 

 Nhưng hiện tại, nó lại bị Quân Tiêu Dao thông quan dễ như trở bàn tay, bước lên tới đỉnh cao! 

 Trên bầu trời, có quang vũ rơi xuống, có dị thú điềm lành hiện hóa, có hư ảnh cổ nhân lập loè, cứ như đang bái lạy Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao đi một mạch bước qua chín mươi chín bậc thang trời. 

 Vẻ mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương đọng lại. 

 Diệp Tinh Vân nhịn không được mà hít sâu một hơi. 

 Sắc mặt Phật Tử Tiểu Tây Thiên trở nên cứng đờ. 

 Kỷ lục mà bọn họ không thể vượt qua lại bị Quân Tiêu Dao đánh vỡ dễ như trở bàn tay. 

 Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì thật sự là nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn. 

 “Ải tiếp theo.” 

 Quân Tiêu Dao không tạm ngừng chút nào, trực tiếp bước đến cửa thứ hai. 

 Cửa thứ hai là đánh vang một cổ chung nặng nề. 

 Trước đó Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng chỉ rung lên được mười lăm cái mà thôi. 

 “Ta cảm thấy rất có khả năng Thần Tử Quân gia sẽ đạt tới kỷ lục mười tám cái!” Một thiên kiêu kêu lớn lên, lộ ra vẻ mặt kích động. 

 Bọn họ đang chứng kiến kỳ tích! 

 Ánh mắt một ít tu sĩ lập loè, bọn họ cũng suy đoán có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ tiếp tục phá kỷ lục, đạt tới mười tám cái. 

 Quân Tiêu Dao trực tiếp thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, tung ra một quyền! 

 Chín vạn cự tượng vi lạp, thêm vào một vạn long tượng vi lạp, chừng một tỷ chín trăm triệu cân thần lực ngập trời phát ra từ quyền phong của Quân Tiêu Dao. 

 Đồng thời, có hư ảnh long tượng ầm ầm tuôn ra cùng với một quyền này. 

 Long và tượng đều là biểu tượng của sức mạnh cực cao, đại biểu cho sức mạnh to lớn vô thượng. 

 Quân Tiêu Dao là hóa thân của sức mạnh vô thượng này! 

 Đông... 

 Quân Tiêu Dao hạ quyền phong xuống cổ chung, phát ra một âm thanh nặng nề. 

 Hô hấp của mọi người đều ngừng lại, đang chờ đợi tiếng vang kế tiếp. 

 Nhưng không có... 

 Chỉ một âm thanh vang lên xong thì cổ chung kia giống như yên lặng lại, không phát ra chút tiếng động nào nữa. 

 “Sao lại thế này?” Rất nhiều người kinh ngạc, hơi trợn tròn mắt. 

 Tại sao chỉ vang lên một cái rồi thôi? 

 Điều này hoàn toàn không phù hợp với phỏng đoán của bọn họ, quả thực là khác nhau như trời với đất. 

 “Không có khả năng, dù thế nào Thần Tử Quân gia cũng không có khả năng chỉ làm cổ chung vang lên một tiếng đúng không?” Thiên kiêu trước đó suy đoán Quân Tiêu Dao có thể đánh vỡ kỷ lục nhịn không được mà nói. 

 Đám người Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam tuy cũng không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng cũng không ảnh hưởng việc bọn họ lộ ra ý châm chọc trên mặt. 

 Ngược lại là đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diệp Tinh Vân lại cảm thấy không đúng. 

 Quân Tiêu Dao lạnh nhạt mà thu hồi quyền phong. 

 “Cửa thứ ba...” 

 Quân Tiêu Dao trực tiếp bước về hướng cửa thứ ba, không giải thích câu nào, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng. 

 Khi mọi người ở đây nghi hoặc cực độ. 

 Rắc... 

 Một tiếng rách nát mơ hồ vang lên. 

 Một vết rạn hiện lên trên cổ chung. 

 Vết nứt này giống như phản ứng dây chuyền, tiếng răng rắc liên tục vang lên. 

 Cả cổ chung trực tiếp ầm ầm tan nát thành vô số mảnh nhỏ trước ánh mắt chấn động muốn chết của mọi người! 

 Giờ phút này, cả thiên địa đều như tĩnh mịch! 

 Ý cười châm chọc trên khóe miệng Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam cứng đờ, có vẻ cực kỳ buồn cười. 

 Cho dù là đại trưởng lão cảnh giới Thánh Chủ cũng da đầu tê dại. 

 Cổ chung, nát! 

 Lúc này mọi người lại nhìn về phía bóng dáng của Quân Tiêu Dao, tựa như chiêm ngưỡng thần linh! 

 “Thần Tử của Quân gia quả thực có thần nhân chi tư, Đại Đế trời sinh!” Một thiên kiêu nhịn không được mà kích động gào rống lên. 

 Đám người Quân Linh Lung, Võ Minh Nguyệt, Quân Trượng Kiếm, Nghệ Vũ cũng lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt sùng bái xưa nay chưa từng có. 

 Thậm chí trong linh nhãn của Hoa Tích Tình kia cũng lập loè tia sáng kỳ dị. 

 Những thiên kiêu trước kia nàng từng gặp quả thực thua kém một đầu ngón tay của Quân Tiêu Dao. 

 Còn về Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam? 

 Thôi khỏi cần nói đến, cả một chiêu của người theo đuổi Quân Tiêu Dao mà bọn họ cũng chịu không nổi. 

 Toàn bộ Thánh Linh Thư Viện đều sôi trào, rất nhiều tu sĩ cùng đi theo phía sau Quân Tiêu Dao, muốn nhìn hắn nhảy Long Môn ở ải cuối cùng. 

 Mà lúc này, đại trưởng lão bỗng vỗ trán một cái, kêu khẽ lên: “Không tốt, nguy hiểm!” 

 Nguy hiểm lão nói không phải là Quân Tiêu Dao, mà là những giao long kim giác được nuôi trong hồ đó. 

 Đó là do lão nuôi dưỡng! 

 Nhưng mà, khi đại trưởng lão phục hồi tinh thần lại. 

 Cửa ải nhảy Long Môn ở đằng xa sớm đã bộc phát ra tiếng kinh hô. 

 Quân Tiêu Dao nện xuống một quyền, tượng thần kim sắc ầm ầm rơi vào ao hồ, trực tiếp đánh chết tất cả giao long kim giác trong ao hồ. 

 Không để lại một con! 

 Không còn con nào sống sót! 

 “Con mẹ nó!” 

 Đại trưởng lão kéo giọng vịt đực, ngửa mặt lên trời gào rống, tuôn ra câu chửi thề, đôi mắt già nua đều đỏ rực, trái tim đang nhỏ máu. 

 Đó đều là sủng vật bảo bối mà lão tỉ mỉ chăm sóc bồi dưỡng, con mẹ nó đều bị Quân Tiêu Dao đánh chết! 

 Đại trưởng lão khóc không ra nước mắt, hối hận đến xanh ruột. 

 Mà lúc này, không biết là tu sĩ nào thuận miệng nói: “Nếu không phải Âm Dương Thánh Tử kia khiêu khích Thần Tử Quân gia, bảo ngài ấy xông qua ba ải, còn chưa chắc chúng ta có thể chứng kiến kỳ tích như thế.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.