Thần Tử Hoang Cổ

Chương 178:




Chương 178 

 

 Đó là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, thế mà lại bị một chưởng đánh bay. 

 Tuy trong đó cũng có nguyên nhân do Pháp Hải trở tay không kịp, nhưng càng quan trọng là thực lực của Quân Tiêu Dao quá cường đại. 

 “Ngươi...” Pháp Hải đứng dậy từ một mảnh bụi bặm đất cát, sắc mặt không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa. 

 “Hiện tại, ngươi còn có duyên với Cửu Đầu Sư Tử không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi. 

 Pháp Hải không lên tiếng, trong mắt hiện ra kiêng kỵ. 

 Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng, không để ý tới. 

 Hắn sẽ mang theo một chút kính trọng đối với Phật môn chân chính. 

 Nhưng loại Phật Tử vừa thấy là biết hòa thượng giả lục căn không tịnh như Pháp Hải, tất nhiên hắn cũng không cần khách sáo gì. 

 Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào thư viện, Âm Dương Thánh Tử lại mở miệng nói: “Đường đường là Thần Tử Quân gia, chẳng lẽ không xông qua ba ải một lần sao?” 

 “Không có tính khiêu chiến, vì sao phải qua?” Quân Tiêu Dao không để bụng. 

 Lời này làm rất nhiều đệ tử Thánh Linh Thư Viện đều lộ ra vẻ mặt căm giận. 

 Ba ải của Thánh Linh Thư Viện chính là khảo nghiệm nổi danh, cho dù là người kiệt xuất thời thượng cổ cũng từng để lại dấu chân và kỷ lục tại đây. 

 Tại sao theo Quân Tiêu Dao nói lại biến thành không có tính khiêu chiến? 

 “Thái độ của Thần Tử Quân gia vẫn kiêu ngạo trước sau như một.” Hạ Lam giở giọng quái đản. 

 Mà lúc này, một tiếng quát lạnh truyền ra: “Dám nói chuyện với công tử như vậy, làm càn!” 

 Nghệ Vũ quát lạnh một tiếng, sau đó lập tức ra tay. 

 Hắn nắm vào hư không một cái, pháp lực hội tụ, hóa thành cung và mũi tên hoàng kim, hai mũi tên vọt tới chỗ Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam. 

 Mũi tên thiêu đốt Thái Dương Chân Hỏa xuyên qua hư không, uy năng cường đại tới cực điểm. 

 Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng phản kháng. 

 Âm Dương Thánh Tử phất đôi tay ra, cứ như hóa thành một mặt khiêng Thái Cực hắc bạch. 

 Mà Hạ Lam lại phát ra khí tức hoàng đạo, một thanh kiếm vương đạo hiện lên trong hư không, chém ngang qua. 

 Nhưng mà, đều không có tác dụng! 

 Mũi tên hung hãn trực tiếp xuyên thủng Thái Cực thuẫn, đánh nát vương đạo chi kiếm, sau đó dư thế không giảm, oanh kích lao đến. 

 Oanh! Oanh! 

 Hai tiếng vang lớn kinh thiên truyền ra kèm với hai tiếng kêu thảm thiết. 

 Trên người Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều xuất hiện một huyết động đáng sợ. 

 Huyết động cũng không bắn trúng trái tim, không phải là Nghệ Vũ bắn lệch, mà là hắn cố ý làm như thế. 

 Giáo huấn hai người này một chút là được, nhưng nếu thật sự giết thì sẽ làm Quân Tiêu Dao chọc phải một ít phiền toái. 

 Nghệ Vũ vẫn có thể nắm chắc chút chừng mực nào. 

 Nhìn Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam miệng phun máu tươi, cả người chật vật, toàn trường im ắng hẳn đi. 

 Sau đó từng ánh mắt chấn động nhìn về phía Nghệ Vũ. 

 Đa số tu sĩ ở đây đều không tham gia hội đấu võ, cho nên cũng không biết rốt cục người mới xuất hiện bên cạnh Quân Tiêu Dao là ai. 

 “Thực lực thật cường đại, chỉ dùng một chiêu đã làm hai vị Thánh Tử thư viện bị thương nặng!” 

 “Chẳng lẽ là truyền nhân của nhất mạch thế lực bất hủ nào đó, là bạn tốt của Thần Tử Quân gia?” Một vài người ngờ vực hỏi. 

 Nghệ Vũ lạnh lùng nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Ta là người theo đuổi của Thần Tử đại nhân, sau này nếu ai còn dám khiêu khích Thần Tử, đừng trách mũi tên của ta vô tình!” 

 “Cái gì!” 

 Lời nói của Nghệ Vũ giống như động đất cấp mười tám, khiến tất cả tu sĩ cứng họng, tròng mắt sắp trừng ra ngoài. 

 Một chí tôn tuổi trẻ cường đại như thế mà chỉ là người theo đuổi của Quân Tiêu Dao? 

 Giờ khắc này, rất nhiều đệ tử của đại thế lực đã hoàn toàn hoài nghi nhân sinh. 

 Đừng nói là so với Quân Tiêu Dao, ngay cả người theo đuổi của Quân Tiêu Dao mà cũng cường đại hơn bọn họ quá nhiều quá nhiều. 

 “Đáng chết, là người phương nào gây chuyện ở Thánh Linh Thư Viện của ta!” 

 Nơi xa có tiếng quát chói tai vang lên, một lão giả râu bạc trắng phiêu phiêu xuất hiện. 

 Chung quanh lão có dao động Thánh Cảnh kh ủng bố đang chấn động, khiến hư không cũng phải vặn vẹo. 

 “Là đại trưởng lão của Thánh Linh Thư Viện, một vị cường giả Thánh Chủ!” Một vị tu sĩ giật mình. 

 Đại trưởng lão thư viện ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng bị kinh động. 

 Nhìn thấy Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam vẻ mặt chật vật, đầy người là máu, khóe mắt đại trưởng lão giật giật, trong lòng dâng lên lửa giận. 

 Ánh mắt lão vừa quét tới, đã thấy được khuôn mặt bình đạm lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao. 

 “Bọn họ khiêu khích bản Thần Tử, người theo đuổi thủ hạ giáo huấn bọn họ một chút, thế nào, có ý kiến à?” 

 Quân Tiêu Dao chấp tay phía sau, lãnh đạm mà nhìn vị đại trưởng lão thư viện này. 

 “Thì ra là Thần Tử.” 

 Nằm ngoài dự đoán của mọi người, vị đại trưởng lão thư viện này chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thoáng chắp tay về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Trước kia lão đã sớm bị đám người viện trưởng và phó viện trưởng dặn dò, tuyệt đối đừng đi trêu chọc Thần Tử Quân gia, coi như hắn là một ôn thần, trốn được bao xa thì trốn đi. 

 Nhưng hiện giờ, nhìn hai Thánh Tử bị thương, đại trưởng lão không thể không căng da đầu đứng ra. 

 Nhìn thấy cường giả Thánh Chủ đường đường cũng phải lộ ra vẻ mặt ôn hoà với Quân Tiêu Dao, tu sĩ các thế lực khắp nơi đều tấm tắc cảm thán. 

 “Đại trưởng lão...” Sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử trắng bệch. 

 Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy may mắn, sẽ có đại trưởng lão chủ trì công đạo cho bọn họ. 

 Kết quả đại trưởng lão càng e dè sợ hãi. 

 “Cũng được, coi như giải trí.” Quân Tiêu Dao đạp lên hư không, bắt đầu bước lên chín mươi chín bậc thang trời. 

 Khi đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương xông qua ba ải này, họ đều phải cực kỳ cẩn thận. 

 Vì không cẩn thận một chút cũng có khả năng lật xe. 

 Mà Quân Tiêu Dao lại mang vẻ mặt thong dong nhàn nhã, giống như đang đạp thanh. 

 Ánh mắt vô số tu sĩ toàn trường đều hội tụ lại đó, đôi mắt không chớp cái nào, không muốn để sót dù là một chút hình ảnh. 

 Trước kia bọn họ đều rất tò mò, Quân Tiêu Dao thiên tư vô song có thể đánh vỡ kỷ lục của nhân tài kiệt xuất thời thượng cổ hay không, lúc này rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng. 

 Linh nhãn trong trẻo của Hoa Tích Tình cũng không chớp cái nào, gắt gao đi theo bóng dáng bạch y kia. 

 So sánh với hai vị Thánh Tử, Thánh Nữ này vẫn bo bo giữ mình nên không bị liên lụy. 

 Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế, vạt áo phiêu phiêu, tựa như tiên nhân rơi vào cửu thiên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.