Thần Tử Hoang Cổ

Chương 176:




Chương 176 

 

 Một con thần cầm kim sắc đập cánh bay lên, lông chim như kiếm vũ, đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương. 

 Một dãy ngân hà buông xuống từ phía chân trời, Diệp Tinh Vân bước chậm đến, trong mắt có sự tự tin như chắc chắn sẽ chiếm được, hắn ta muốn đạt được cơ duyên để thức tỉnh ký ức. 

 Trước một con phố dòng người xao động, một hòa thượng trẻ tuổi có dung mạo anh tuấn đi theo sau một nhóm người, trong đó có nữ tử mạo mỹ, cũng có thiên kiêu thực lực cường đại. 

 Nhưng bọn họ đều bị Pháp Hải độ hóa, trở thành tín chúng. 

 “A di đà phật, cơ duyên của tiểu tăng nằm ở Thiên Đạo Lâu.” Pháp Hải cười khẽ. 

 Mà giờ phút này, ở phía chân trời Thánh Linh Thành. 

 Một đóa bạch liên hoa thập nhị phẩm bỗng bay tới từ nơi xa, trên đó có một bóng hình xinh đẹp thanh y mông lung ngồi xếp bằng, được bao phủ trong quang huy tiên đạo lộng lẫy. 

 Tiếng nói động lòng người như chim oanh xuất cốc chậm rãi truyền ra: “Không biết Thần Tử Quân gia có thể mang đến kinh hỉ cho Thanh Y hay không?” 

 Thánh Linh Thư Viện nằm ở giữa Thánh Linh Thành. 

 Nhìn từ xa xa, trông nó cực kỳ rộng lớn và hào hùng. 

 Trong đó có lầu các liên miên, tươi sáng rực rỡ, cảnh sắc tráng lệ. 

 Có thác nước suối chảy, có linh sơn sừng sững, mỹ lệ rộng lớn, không gì sánh được. 

 Liếc mắt một cái nhìn lại, quả thực không giống một tòa thư viện, mà là một tịnh thổ thế ngoại. 

 “Chậc chậc, không hổ là một trong những thư viện truyền thừa xa xăm nhất Tiên Vực, nhìn thật sự bất phàm.” 

 Rất nhiều thiên kiêu lần đầu tiên đi vào thư viện đều không nhịn được mà tán thưởng. 

 “Như thế, ta nghe nói người sáng lập tòa thư viện này là một vị thánh linh lâu đời trước kia.” Một thiên kiêu nói. 

 Cái gọi là thánh linh, chính là tồn tại khác loại đã chứng đạo. 

 Như Long Văn Hắc Kim, Thần Ngân Tử Kim..v…v, trải qua năm tháng dài lâu, thiên địa linh khí ngấm dần, có thể từng bước lột xác thành thánh linh, thậm chí có được thân thể huyết nhục. 

 Ví dụ như nghe đồn ở tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu có một di hài của Luân Hồi Thánh Linh. 

 Bản thể của Luân Hồi Thánh Linh kia chính là Luân Hồi Đạo Kim. 

 Ngoài ra, còn có các loại thần thạch thiên địa cũng có thể lột xác thành thánh linh. 

 Đại thành hoàng nói thánh linh là tồn tại vô thượng có thể sánh ngang với Đại Đế, Cổ Hoàng. 

 Nghe thấy những thiên kiêu đến đây tán thưởng Thánh Linh Thư Viện, trong lòng những đệ tử của Thánh Linh Thư Viện cực độ sảng khoái. 

 “Nhưng đáng tiếc, vẫn sợ hãi khi đứng trước mặt Quân gia.” 

 “Đúng vậy, nghe nói còn có một đám đệ tử thư viện muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia, kết quả lại làm trò cười cho thiên hạ.” 

 Cũng có một ít thiên kiêu đang cười, bàn về những chuyện ngớ ngẩn đó. 

 Sắc mặt những đệ tự của thư viẹn lập tức mất tự nhiên. 

 Nhưng mà lúc này, ba bóng dáng khí chất siêu nhiên lại xuất hiện ở cửa thư viện. 

 “Mau xem, là hai vị Thánh Tử và một vị Thánh Nữ của Thánh Linh Thư Viện.” 

 “Vị kia chính là Âm Dương Thánh Tử của Âm Dương Giáo, còn có Hạ Lam hoàng tử của Đại Hạ hoàng triều, Thánh Nữ Hoa Tích Tình của Bách Hoa Đạo Cung. Tuy Âm Dương Giáo, Đại Hạ hoàng triều và Bách Hoa Đạo Cung không phải thế lực bất hủ, nhưng lại là thế lực đứng đầu nằm dưới thế lực bất hủ. 

 “Chẳng lẽ ba người này cũng muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia?” Một ít thiên kiêu châu đầu ghé tai mà nói. 

 Âm Dương Thánh Tử khoanh tay mà đứng, sắc mặt trầm trọng mà nói: “Ta cũng muốn nhìn, Quân Tiêu Dao kia có thể thông qua ba ải kia không?” 

 “Thông qua thì hẳn không có vấn đề quá lớn, chỉ là vấn đề biểu hiện như thế nào.” Hoa Tích Tình vén mảnh tóc đen trên thái dương lên rồi nói. 

 “Hoa Tích Tình, ngươi cũng đừng quên, Cơ Huyền huynh bị Quân Tiêu Dao kia phế bỏ, ngươi không thể đi theo kẻ địch.” Hạ Lam nhướng mày và nói. 

 Từ khi trở về sau hội đấu võ, Hoa Tích Tình luôn mất hồn mất vía, thường xuyên phát ngốc. 

 “Đương nhiên sẽ không, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Hoa Tích Tình mím môi mỉm cười và nói. 

 Lúc này, nơi xa có tiếng xé gió chấn động, kim quang lộng lẫy, một con Kim Sí Đại Bằng bay đến ngang trời. 

 Đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương. 

 Gã đáp xuống đất, kim quang chợt lóe rồi biến thành hình người, gã anh tuấn thần võ, tóc vàng xỏa tung, đồng tử sắc bén như đao. 

 Cả đám thiên kiêu chung quanh bị kinh sợ, vội vàng tránh đi. 

 tính tình Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng không tốt mấy. 

 Sau đó, Diệp Tinh Vân cũng đến, tuy hắn ta không trương dương giống Kim Sí Tiểu Bằng Vương, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia, vẫn khiến tứ phương chú ý. 

 Lúc sau, có tiếng ngâm tụng phật hiệu vang lên, một hòa thượng anh tuấn đầu trọc mang theo một đám tín chúng đi đến. 

 “Vị kia đến từ Tiểu Tây Thiên sao?” 

 “Là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, Pháp Hải!” 

 Một ít thiên kiêu rất có tầm mắt nhìn thấy thì nhịn không được kinh hô. 

 Tiểu Tây Thiên tuyệt đối là một đạo thống cường đại thần bí nhưng kín tiếng, truyền thừa đã lâu, chưa bao giờ đoạn tuyệt. 

 Hơn nữa bọn họ quá lánh đời, đến mức Tiên Vực cũng sắp quên mất sự tồn tại của bọn họ. 

 Nhưng tình huống này mới là kh ủng bố nhất. 

 Bởi vì không ai biết rốt cục nội tình của Tiểu Tây Thiên sâu đến mức nào. 

 “Cả Tiểu Tây Thiên Phật Tử cũng xuất quan, đại tranh chi thế thật sự sắp kéo ra màn che.” Rất nhiều tu sĩ đều cảm khái. 

 Pháp Hải nhìn thoáng qua Kim Sí Tiểu Bằng Vương kia, hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không làm bừa. 

 Ban đầu hắn ta muốn độ hóa một con tọa kỵ, nhưng phát hiện có vẻ Kim Sí Tiểu Bằng Vương hơi khó xử lý. 

 Tuy hắn ta cũng không sợ, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị để tham gia Thiên Đạo Lâu. 

 Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng thấy được Pháp Hải, hừ lạnh một tiếng, chưa nói cái gì. 

 G ã cũng cực kỳ phản cảm Tiểu Tây Thiên,. 

 Dù sao Kim Sí Đại Bằng có tổ tiên từng bị Lạt Ma Tiểu Tây Thiên độ hóa, trở thành hộ pháp thần. 

 “Nghe nói nếu muốn bước vào Thánh Linh Thư Viện thì phải thông qua ba ải, để ta thử một lần.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương bước ra một bước, phất tay và nói. 

 Mà lúc này, sâu trong thư viện, một cầu thang thật dài lan tràn xuống từ hư không, có tổng cộng chín mươi chín bậc. 

 Mỗi một bậc thang đều được lạc ấn phù văn vô tận. 

 “Xuất hiện rồi, cửa thứ nhất, xông qua thang trời!” 

 Thang trời có tổng cộng chín mươi chín bậc, nói chung, có thể bước qua một nửa đã là ưu tú. 

 Nếu bước lên được tám mươi bậc trở lên thì coi như đứng đầu. 

 Còn bước lên chín mươi bậc trở lên chính là chí tôn tuổi trẻ tuyệt đối. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.