Thần Tử Hoang Cổ

Chương 173:




Chương 173 

 Rốt cuộc nam tử tuổi trẻ cũng động. 

 Hắn trực tiếp đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn. 

 Tay trái hắn nắm chặt vào hư không, đồ đằng thái dương trên ngực lập tức tỏa ra quang hoa nóng cháy. 

 Sau đó pháp lực kích động, lại ngưng tụ ra một trường cung hoàng kim. 

 Sau đó hắn đưa tay phải kéo ra dây cung, pháp lực cuồn cuộn chung quanh hội tụ, biến thành chín mũi tên ánh vàng rực rỡ. 

 Cùng lúc đó, hai tròng mắt kim sắc của nam tử tuổi trẻ có phù văn lưu chuyển, phụt ra ba thước thần quang. 

 Mỗi một nhược điểm, điểm trí mạng của con Thiên Ma kia lập tức sáng tỏ trong nháy mắt. 

 Nam tử trẻ tuổi buông dây cung ra. 

 Trong lúc mơ hồ, từ phía sau hắn như hiện ra một bóng dáng mơ hồ, trông cực kỳ thần thánh và cổ xưa. 

 Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu... 

 Chín mũi tên cùng bắ n ra, hóa thành chín kinh hồng sáng lạn, xuyên thẳng về hướng Thiên Ma kia. 

 Ngoài thân Thiên Ma cũng có lớp vảy đen cực kỳ cứng rắn. 

 Nhưng mũi tên mãnh liệt kia lại không chút trở ngại mà trực tiếp xuyên thủng lớp vảy phòng ngự đó. 

 Phốc! Phốc! Phốc! 

 Máu tươi màu đỏ sậm văng ra, Thiên Ma điên cuồng gào rống một tiếng, vừa bước ra vài bước thì đã hoàn toàn ngã quỵ xuống mặt đất. 

 Tĩnh mịch... 

 Toàn bộ hội trường an tĩnh đến cực điểm. 

 Đừng nói là những thiên kiêu trẻ tuổi đó, cho dù là một ít cao thủ thế hệ trước cũng xem đến nghẹn họng nhìn trân trối. 

 Nháy mắt hạ gục thì đúng là nháy mắt hạ gục. 

 Chẳng qua là thay đổi đối tượng. 

 Cho dù là vị lão giả chủ trì kia cũng hoàn toàn không ngờ, có chút thất thần, đứng tại chỗ ngơ ra. 

 Trong căn phòng, hai vị mỹ nhân Võ Minh Nguyệt và Quân Linh Lung cũng hoa dung ngưng đọng, có chút không thể tưởng tượng. 

 Quân Tiêu Dao lại là người bình tĩnh trấn định nhất toàn trường, vẻ mặt không biến hóa chút nào. 

 “Thì ra là cung binh, khó trách.” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng. 

 Câu nói kia là cái gì nhỉ, từ xưa cung binh có nhiều quải bức. 

 Huống chi Quân Tiêu Dao cũng đã sớm nhìn ra, người này không chỉ có được huyết mạch cổ xưa, còn dung hợp một tiên loại. 

 Bởi vậy mới có được thực lực cường đại như vậy ở Hợp Đạo Cảnh. 

 Hơn nữa tiên loại không phải ai cũng có được, từ điều này cũng có thể nhìn ra bối cảnh của người này sẽ không đơn giản. 

 Toàn bộ hội trường, sau yên tĩnh ngắn ngủi đã bộc phát ra tiếng ồ lên vang dội tận trời. 

 Sắc mặt rất nhiều người trở nên khó coi. 

 Bởi vì bọn họ thua đến mức không còn cả cái quần cộc. 

 Một ít tu sĩ nhìn về phía ghế lô, đều cảm thán. 

 “Không hổ là trưởng công chúa của hoàng triều, chúng ta không sánh bằng nhãn lực này.” 

 Vẻ mặt Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam cũng khó coi, bọn họ cũng đánh cược không ít tiên nguyên. 

 Hoa Tích Tình nghĩ mà sợ nên vỗ vỗ ngực và nói: “Cũng may người ta nghèo, bằng không thì lỗ nặng rồi còn gì.” 

 Ngay vào lúc rất nhiều người đau lòng. 

 Cũng có một ít nhân vật thế lực lớn đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nam tử tuổi trẻ kia. 

 Đây chính là tồn tại có thể so với một chí tôn tuổi trẻ. 

 Nếu thu tới bồi dưỡng, chẳng phải tương lai có thể quét ngang tứ phương? 

 Cho dù không được, thu làm người theo đuổi cũng đã đủ rồi. 

 Thực lực của rất nhiều thiên kiêu ở đây còn kém xa nam tử tuổi trẻ này. 

 “Ta muốn người này.” Âm Dương Thánh Tử trực tiếp đứng lên và nói. 

 Nếu có được một người theo đuổi cường đại như vậy thì tuyệt đối đáng giá. 

 Nhìn thấy Âm Dương Thánh Tử mở miệng, người của rất nhiều thế lực đều dẹp bỏ tâm tư. 

 Không nói đến thân phận Thánh Linh Thư Viện của hắn, cho dù là Âm Dương Giáo sau lưng hắn cũng là đại giáo một phương. 

 Tuy không phải bất hủ đại giáo, nhưng cũng là thế lực đứng đầu dưới thế lực bất hủ. 

 “Ta cũng muốn người này.” Diệp Tinh Vân mở miệng nói. 

 Hắn ta lên tiếng làm sắc mặt Âm Dương Thánh Tử hơi thay đổi. 

 Hoang Cổ Diệp gia càng không dễ trêu chọc. 

 Nhưng mà, đối mặt với sự tranh đoạt của những người này, sắc mặt nam tử tuổi trẻ vẫn luôn lạnh nhạt. 

 Đáy mắt mơ hồ mang theo một tia khinh thường lạnh lẽo. 

 Dường như trong mắt hắn, truyền nhân của những thế lực lớn đó đều như gà vườn chó xóm. 

 Lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi ra từ phòng khách quý, vung tay lên và nói: “Ta nhất định phải có được người này, ai dám đoạt!” 

 Một tiếng rống khiến tứ phương yên tĩnh lại. 

 Cho dù là Diệp Tinh Vân cũng hơi nhíu mày. 

 Nhưng mà, nam tử tuổi trẻ nhìn thấy Kim Liệt thì lại trố mắt ra, ánh mắt sắc bén và sát khí không thể ức chế mà bùng nổ! 

 Nhìn thấy nam tử tuổi trẻ thình lình dâng trào sát ý, rất nhiều tu sĩ nghi hoặc. 

 Kim Liệt thì nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Nô lệ, ngươi có ý gì, đang thể hiện bất mãn sao?” 

 Tiếng nói của nam tử tuổi trẻ mang theo sự căm ghét lạnh lẽo: “Thái Cổ hoàng tộc, ta thấy một tên thì giết một tên!” 

 “Tìm đường chết!” 

 Kim Liệt nghe vậy thì đồng tử lập tức phát ra lãnh quang, đôi cánh kiếm vũ sau lưng cũng rung động, phát ra tiếng vang kim loại. 

 Đám người chung quanh rời xa, đều kinh hồn táng đảm. 

 Già Lâu Thánh Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thanh danh quá cao, thật sự khiến người ta kiêng kỵ. 

 “Nghe nói Kim Sí Tiểu Bằng Vương kia tế luyện lông chim trên hai cánh của mình thành mười vạn tám ngàn kiếm vũ, nếu đồng thời thi triển ra thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.” Một thiên kiêu Nhân tộc cực kỳ kiêng kỵ mà nói. 

 Nhưng mà, nam tử tuổi trẻ lại không sợ chút nào, vẫn mang trạng thái đối chọi gay gắt. 

 “Dừng lại!” Lão giả chủ trì lấy ra một pháp khí rồi thúc giục. 

 Trên người nam tử tuổi trẻ thoáng chốc đã có lôi quang chớp động, hắn kêu lên một tiếng rồi lùi lại vài bước. 

 “Xin lỗi, quấy nhiễu Tiểu Bằng Vương.” Lão giả chủ trì chắp tay. 

 “Ta ra hai trăm tiên nguyên, ta muốn người này, nếu hắn dám kiệt ngạo thì ta sẽ hoàn toàn thuần phục hắn.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương lạnh lùng mà nói. 

 Một ít thiên kiêu Nhân tộc đều hơi lắc lắc đầu. 

 Nam tử này rơi vào tay Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì sẽ chịu khổ. 

 sắc mặt Nam tử tuổi trẻ mang theo kiên quyết lãnh lệ. 

 Hắn đã quyết định, cho dù chết cũng không có khả năng thần phục Kim Sí Tiểu Bằng Vương. 

 Mà lúc này, một giọng nói ôn nhuận bình đạm truyền ra: “Ba trăm tiên nguyên, bản Thần Tử muốn.” 

 Một câu đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người trong hội trường. 

 “Hả, ai?” Kim Sí Tiểu Bằng Vương đưa mắt nhìn lại, cực kỳ sắc bén. 

 Mà những người còn lại ở hiện trường đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó thì nghe thấy tự xưng trong lời nói đó. 

 “Chẳng lẽ là vị kia...” Một thiên kiêu trẻ tuổi hít sâu một hơi, đồng tử đang chấn động. 

 Từ phòng khách quý kia có ba bóng dáng đi ra. 

 Đó là Quân Tiêu Dao, Quân Linh Lung và Võ Minh Nguyệt. 

 “Trưởng công chúa của hoàng triều, còn có... Thần Tử của Quân gia!?” 

 Tứ phương chấn động, rất nhiều người đều kinh hô thất thanh. 

 bọn họ không cảm thấy bất ngờ khi Võ Minh Nguyệt xuất hiện. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.