Thần Tử Hoang Cổ

Chương 17: Dù sao ta cũng không phải ma quỷ gì, Tiêu Trần tới cửa khiêu khích (1)




Ở cổng Thiên Đế Cung. 

Bái Ngọc Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, chưa từng đứng dậy suốt thời gian một năm. 

Vũ y màu đỏ trên người nàng rơi đầy bụi đất. 

Đôi gò má vốn yêu kiều tuyết như trắng cũng mất hết huyết sắc, có vẻ rất tái nhợt suy yếu. 

Mặc dù Bái Ngọc Nhi là thiên chi kiêu nữ, có được Chu Tước thần hỏa hộ thể, nhưng quỳ gối một năm, không ăn một hạt cơm vẫn khiến nàng cực kỳ suy yếu. 

Một năm nay, Quân Tiêu Dao nhiều lần ra vào Thiên Đế Cung, nhưng trước sau vẫn không liếc nhìn nàng một lần. 

Trái tim của Bái Ngọc Nhi cũng theo thời gian trôi qua mà càng chìm vào đáy cốc. 

Nàng cảm thấy, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ không tha thứ cho mình. 

Điều này cho thấy, nàng căn bản không có khả năng có được Bất Tử Dược từ chỗ Quân Tiêu Dao, càng đừng nói đến chuyện cứu chữa cho phụ hoàng. 

Về phía Chu Tước Cổ Quốc, bởi vì Quân Linh Lung phân phó, cho nên cũng không truyền tin Chu Tước quốc chủ đã có được Bất Tử Dược cho Bái Ngọc Nhi. 

Bái Ngọc Nhi còn ngây ngốc mà cảm thấy, mình đã không còn hy vọng. 

Nàng như chìm vào biển sâu không thấy đáy, sắp hít thở không thông, đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp lộ ra tuyệt vọng. 

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên khe khẽ. 

Bái Ngọc Nhi theo bản năng nâng đôi mắt đẹp lên nhìn lại, hô hấp gần như đình trệ. 

Bóng dáng làm nàng ngày đêm nhớ mong kia lại đi về hướng nàng. 

Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tuyết trắng vô cấu, da thịt tỏa ra thần quang, phát ra ánh sáng. 

Một năm trôi qua, Quân Tiêu Dao đã chín tuổi, dáng người càng trưởng thành, ngũ quan như được ân trên khéo tay tạo hình, đã thoáng hiện tuấn nhan kinh thế. 

Giờ phút này hắn mang vẻ mặt thật bình đạm, đi đến trước người Bái Ngọc Nhi. 

Quân Linh Lung đi theo ở phía sau. 

“Ra mắt Thần Tử đại nhân!” 

Gương mặt của Bái Ngọc Nhi vừa ngạc nhiên lại mang theo mừng rỡ. 

Suốt một năm, rốt cuộc nàng cũng chờ tới ngày này. 

Quân Tiêu Dao đánh giá Bái Ngọc Nhi, thân thể nàng gầy yếu đi không ít, thật sự đã thành tâm ăn năn. 

Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn không tỏ thái độ, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng. 

Bái Ngọc Nhi thấy thế thì hơi cắn răng, dập đầu thật mạnh ba cái với Quân Tiêu Dao và nói: “Thần Tử đại nhân, Ngọc Nhi biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho Ngọc Nhi một lần.” 

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Biết sai thì tốt, đứng lên đi, dù sao ta cũng không phải ma quỷ gì.” 

Quân Linh Lung nghe vậy thì chửi thầm. 

Ngươi không phải ma quỷ còn bắt người ta quỳ ở đó cả năm? 

Thậm chí đã lấy Bất Tử Dược ra rồi mà còn gạt Bái Ngọc Nhi, để nàng tiếp tục quỳ. 

Thật là lão ma quỷ. 

“Đa tạ Thần Tử đại nhân.” Bái Ngọc Nhi giãy giụa đứng dậy, hai chân đều tê mỏi, suy yếu mà lay động một hồi. 

Quân Tiêu Dao thấy thế thì cong ngón tay b ắn ra, một viên thánh đan đỉnh cấp rơi vào trong tay Bái Ngọc Nhi. 

Bái Ngọc Nhi càng cảm thấy thụ sủng nhược kinh(1). 

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. 

Thánh đan đỉnh cấp có giá trên trời ở ngoại giới, Quân Tiêu Dao lại tùy tiện tặng cho nàng dùng. 

Chỉ thoáng chốc, Bái Ngọc Nhi chẳng những không có oán ý đối với Quân Tiêu Dao, ngược lại còn mang cảm kích. 

Nàng uống thánh đan vào, bắt đầu khôi phục thể lực. 

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một tia cười nhạt. 

Hắn đã chơi quá thuần thục kịch bản quất một roi rồi cho một viên đường. 

Thánh đan có dược hiệu kinh người, Bái Ngọc Nhi lập tức không còn suy yếu. 

Nhưng, tưởng tượng đến Chu Tước quốc chủ bệnh nặng, Bái Ngọc Nhi nắm chặt tay ngọc, có chút khó mở miệng. 

Có thể được Quân Tiêu Dao tha thứ đã là vui mừng bất ngờ. 

Hiện tại làm sao nàng dám không biết xấu hổ, lại xin Quân Tiêu Dao lấy ra Bất Tử Dược. 

Nghĩ đến đây, Bái Ngọc Nhi hít sâu một hơi, hành lễ và nói với Quân Tiêu Dao: “Đa tạ Thần Tử đại nhân khoan thứ, Ngọc Nhi cáo lui.” 

Bái Ngọc Nhi thầm than dưới đáy lòng, cuối cùng vẫn không thể mang Bất Tử Dược về. 

Lúc này, Quân Linh Lung lại nhẹ nhàng cười nói: “Bái Ngọc Nhi, ngươi không muốn Bất Tử Dược nữa sao?” 

Bái Ngọc Nhi nghe vậy thì chua xót cười nói: “Có thể được Thần Tử đại nhân tha thứ đã là may mắn, sao Ngọc Nhi dám xa cầu?” 

“Vậy vì sao ngươi không liên hệ với Chu Tước Cổ Quốc đi?” Đôi mắt đẹp của Quân Linh Lung lưu chuyển gợn sóng, nàng nói. 

Bái Ngọc Nhi hơi sửng sốt, sau đó lấy ngọc giản đưa tin ra. 

Phía bên kia, Chu Tước Cổ Quốc cũng truyền tin tức đến. 

“Khoảng thời gian trước Quân gia đã đưa Bất Tử Dược tới, đây là nhờ Thần Tử đại nhân ban ân.” 

“Thương thế của Quốc chủ không những khôi phục, hiện tại đang bế quan, đánh sâu vào cảnh giới càng cao.” 

“Tất cả đều là ơn trạch của Thần Tử đại nhân!” 

Một loạt tin tức này khiến đầu óc Bái Ngọc Nhi trống rỗng. 

Sau đó sắc mặt nàng kích động đến hồng nhuận, quả thực có chút không tin được. 

“Thần Tử đại nhân, là ngài...” Ánh mắt Bái Ngọc Nhi nóng cháy mà kích động, nhìn Quân Tiêu Dao, tiếng nói nghẹn ngào ấp úng. 

“Bản Thần Tử đã nói, ta không phải ma quỷ.” Quân Tiêu Dao thản nhiên cười. 

Giờ khắc này, hình bóng của Quân Tiêu Dao đã khắc thật sâu vào trái tim Bái Ngọc Nhi. 

Từ trong ra ngoài giống như đã biến thành hình dạng của Quân Tiêu Dao. 

Trái tim thiếu nữ ghi khắc dấu vết của Quân Tiêu Dao, cả đời khó có thể xóa nhòa. 

Loại cảm thấy này giống như một người rơi vào tuyệt vọng cùng cực, rồi lại đột nhiên thực hiện được tất cả hy vọng. 

Mà những hy vọng đó đều là Quân Tiêu Dao mang đến cho nàng. 

“Ngọc Nhi nguyện ý cả đời phụng dưỡng Thần Tử đại nhân, làm nô làm tì, không dám không từ, nếu làm trái lời thề này thì thiên lôi đánh xuống!” Bái Ngọc Nhi quỳ xuống trước người Quân Tiêu Dao, chém đinh chặt sắt mà nói. 

Nếu trước đó nàng là vì cầu xin tha thứ, vậy thì hiện tại lại thật lòng thần phục trước Quân Tiêu Dao. 

Mà cũng trùng hợp vào lúc này, một giọng nói ẩn chứa phẫn nộ vang lên từ bên ngoài sơn môn Quân gia. 

“Thần Tử Quân gia ở phương nào, khinh nhục một nữ tử yếu đuối thì tính là bản lĩnh gì, có giỏi thì đánh với ta một trận!” 

Âm thanh này giống như sấm sét bạo vang, chấn động thiên địa. 

Không ít người của Quân gia đều bị kinh động. 

Một thị vệ Quân gia đi đến chỗ Quân Tiêu Dao và bẩm báo: “Khởi bẩm Thần Tử, ngoài cửa có một vị thiếu niên làm càn, hẳn là người của Thanh Long Cổ Quốc.” 

“A... Xem ra tên hôn phu này vẫn không tự mình hiểu lấy...” Quân Tiêu Dao thầm cười lạnh trong lòng. 

Hắn lạnh nhạt nói: “Để hắn tiến vào, việc này ta tới giải quyết.” 

“Thưa vâng.” thị vệ cáo lui. 

Mà sắc mặt của Bái Ngọc Nhi quỳ trên mặt đất lại trở nên tái nhợt. 

Quân Tiêu Dao vừa tha thứ cho nàng, hiện tại vị hôn phu lại tới cửa khiêu khích. 

Làm vậy không phải làm hư chuyện của nàng sao? 

Giờ khắc này, Bái Ngọc Nhi lại sinh ra một chút oán trách đối với vị hôn phu Tiêu Trần kia. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.