Thần Tử Hoang Cổ

Chương 165:




Chương 165 

 

 Bởi vì tất cả mọi người biết, Thần Tử của Quân gia căn bản lười đến ứng chiến, sẽ không đến đây. 

 Trò hay không diễn thì tất nhiên cũng không có quần chúng. 

 “Đáng giận, tiểu tử nhân tộc kia dám miệt thị công chúa điện hạ như thế!” 

 Trong Long Cung, Tứ Đại Long tướng phẫn uất không thôi, trong mắt dâng lên sát khí nồng đậm. 

 Nếu không phải Quân Tiêu Dao có thân phận đặc thù, bối cảnh cường thế, sợ là bọn họ đã sớm bắt hắn đến. 

 Sắc mặt Tiêu Trần cũng rất khó coi. 

 Hắn ta vốn tưởng rằng sẽ rất nhanh nhìn thấy Quân Tiêu Dao ngã xuống. 

 Ai ngờ Quân Tiêu Dao lại tung chiêu này ra. 

 Ngược lại là Long Cát công chúa ngồi ngay ngắn trên bảo tọa hoàng kim, dung nhan tuyệt đại được ánh sáng bao phủ lại cực kỳ bình tĩnh. 

 “Kẻ càng chột dạ càng thích làm ra mánh lới như vậy, hắn làm vậy là chứng minh trong lòng sợ hãi bổn cung.” Tiếng nói của Long Cát công chúa thanh lãnh lạnh nhạt. 

 “Vậy kế tiếp làm sao bây giờ, chẳng lẽ không giải quyết được gì sao?” Tiêu Trần hỏi. 

 “Yên tâm, chuyện bổn cung đã hứa với ngươi thì sẽ không nuốt lời, hiện giờ thực lực của bổn cung còn chưa khôi phục đến đỉnh cao, đang cọ xát dung hợp với khí tức thiên địa.” Long Cát công chúa nói. 

 “Cái gì?!” 

 Nghe thấy lời này, Tiêu Trần hít một hơi thật sâu. 

 Long Cát công chúa còn chưa khôi phục đến đỉnh cao sao? 

 “Hừ, con sâu con kiến, sao lại hiểu được năng lực của công chúa điện hạ, ngài ấy phá phong mà ra, khí tức cổ xưa trên người không dung hòa với khí tức thiên địa nên cần thời gian để ma hợp mới có thể khôi phục.” Thương Long Tương nhìn Tiêu Trần, cười lạnh một tiếng và nói. 

 Tiêu Trần thật sự bị chấn động. 

 Nếu Long Cát công chúa thật sự khôi phục tới đỉnh cao, vậy thực lực sẽ đáng sợ đến mức nào? 

 Hiện tại nghĩ đến, tuy Quân Lăng Thương không vận dụng trọng đồng, nhưng Long Cát công chúa càng không phát huy ra toàn bộ thực lực. 

 “Chờ ma hợp kết thúc, bổn cung sẽ tự mình ra tay, kết thúc mạng sống của Hoang Cổ Thánh Thể kia.” Long Cát công chúa lạnh nhạt nói. 

 Trong mắt Tiêu Trần lộ ra vui mừng. 

 “Quân Tiêu Dao, cuối cùng ngươi vẫn trốn không khỏi vận mệnh bại vong!” Tiêu Trần lộ ra ý cười ngoan tuyệt. 

 ... 

 Trong Thiên Đế Cung của Quân gia, Quân Tiêu Dao đang ngâm mình trong linh tuyền, một bên có Quân Linh Lung đang bóp vai cho hắn. 

 Quân Tiêu Dao cũng không phải cuồng nhân tu luyện, vừa bế quan ra, hắn cũng cần thời gian thả lỏng một chút. 

 Chu Tước linh tuyền này là hắn bảo Bái Ngọc Nhi dời tới từ Chu Tước Cổ Quốc, không có việc gì ngâm một hồi cũng rất thoải mái. 

 Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Quân Tuyết Hoàng: “Thần Tử, Quân Lăng Thương tới.” 

 “À, vị đường ca kia rốt cuộc cũng tới tìm ta sao?” Quân Tiêu Dao nói. 

 Quân Lăng Thương không chỉ là đường ca của hắn, còn là người có trọng đồng. 

 Thiếu chút nữa Quân Tiêu Dao cho rằng lại sắp trình diễn cốt truyện đồng tộc tương tàn đào cốt gì đấy rồi. 

 Nhưng hiện tại xem ra, cách làm người của đường ca tiện nghi này cũng coi như chính trực. 

 Trước đó còn thay hắn đi nghênh chiến với Long Cát công chúa. 

 Chỉ nhìn ở điểm này thì hắn cũng phải đi gặp mặt. 

 Quân Tiêu Dao đứng dậy, Quân Linh Lung thay hắn mặc bạch y. 

 Trong một cung điện của Thiên Đế Cung. 

 Quân Lăng Thương thản nhiên mà đứng. 

 Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao đã đến. 

 Nhìn thanh niên tuấn lãng đôi mắt che vải đen trước mặt, Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày. 

 Hắn xem như xác định, trọng đồng của Quân Lăng Thương thật sự đang trong thời kỳ lột xác. 

 Tuy bị vải đen phong ấn, nhưng một chút khí tức mơ hồ tiết lộ ra cũng cực kỳ kinh người. 

 “Lăng Thương đường ca, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Quân Tiêu Dao cười khẽ, bảo Quân Linh Lung dâng trà. 

 “Không cần, ta chỉ tới nói cho ngươi một chuyện thôi.” Quân Lăng Thương nói. 

 “Nguyện nghe kỹ càng.” Quân Tiêu Dao nói. 

 “Thực lực của Long Cát công chúa kia còn chưa đạt tới đỉnh cao, khi đó dù ta vận dụng trọng đồng, e rằng cũng không thể thật sự tạo thành uy hiếp sinh mệnh đối với ả, cho nên ta đến nhắc nhở ngươi, đừng xem thường quái thai cổ đại.” Quân Lăng Thương nói. 

 “Đa tạ đường ca báo cho.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không để bụng. 

 Quân Lăng Thương chỉ biết Long Cát công chúa cường đại bao nhiêu, lại không biết hắn mạnh đến mức nào. 

 Giọng của Quân Lăng Thương khựng lại, sau đó nói: “Ta cũng sẽ đi Thiên Đạo Lâu.” 

 “Hả?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi tối lại. 

 Hình như trong lời nói này có ý tranh phong so đấu. 

 “A, vậy hy vọng đường ca có thể lấy được thu hoạch.” Quân Tiêu Dao nói. 

 “Đúng rồi... A Cửu nàng... Còn khỏe không.” Giọng điệu của Quân Lăng Thương thoáng có chút bất ổn. 

 Đã rất lâu hắn ta không gặp mặt A Cửu. 

 Hình như sau khi cự tuyệt trở thành sư tôn của hắn, A Cửu không còn hiện thân trước mặt hắn nữa. 

 Ánh mắt Quân Tiêu Dao có chút cổ quái. 

 Giọng điệu này không thích hợp. 

 “Nàng vẫn khỏe, đường ca ngươi...” Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi. 

 “Tiêu Dao đường đệ, có đôi khi ta thật hâm mộ ngươi, cáo từ...” Quân Lăng Thương thở ra một hơi, không chần chờ mà xoay người rời đi. 

 Hắn sợ nếu tiếp tục nán lại đây thì tâm cảnh sẽ bất ổn, quá mức ghen ghét Quân Tiêu Dao. 

 Đợi đến khi Quân Lăng Thương đi rồi, Quân Linh Lung mới tiến lên, kể lại chuyện giữa Quân Lăng Thương và A Cửu cho Quân Tiêu Dao biết. 

 “Thì ra là thế, thì ra hắn thèm muốn thân thể A Cửu?” Quân Tiêu Dao có chút câm nín. 

 A Cửu là người đồng trang lứa với phụ thân hắn. 

 Tuy vẫn phong hoa tuyệt đại, dung nhan vô song, nhưng tuổi đã không còn nhỏ. 

 Nữ lớn hơn ba tuổi thì ôm gạch vàng(1). 

 (1) Là một câu tục ngữ lưu truyền rộng rãi trong dân gian, ý thông tục là nam tính khi kén vợ, nếu lựa chọn một nữ tính lớn hơn mình ba tuổi, vậy nữ tính sẽ thành thục hơn nam tính, ôn nhu săn sóc, thiện giải nhân ý, biết quan tâm yêu thương nam tính hơn. 

 Vậy nữ lớn hơn ba ngàn tuổi thì ôm ba ngàn khối gạch vàng sao? 

 “Công tử, đối với tu sĩ chúng ta mà nói, tuổi không phải là vấn đề.” Lông mi của Quân Linh Lung rung động, buồn bã nói. 

 Nàng cũng lớn hơn Quân Tiêu Dao mười mấy tuổi. 

 Nhưng chỉ cần Quân Tiêu Dao nguyện ý, nàng cũng tuyệt đối không cự tuyệt. 

 Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, đáy lòng còn lẩm bẩm. 

 “Đáng tiếc, đường ca, chỉ có thể nói xin lỗi với ngươi.” 

 “Bởi vì là của ta thì trước sau gì cũng là của ta, không phải của ta cũng sẽ biến thành của ta.” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhẹ. 

 Hộ đạo nhân của hắn chỉ có thể che chở cho hắn! 

 ... 

 Thời gian nửa tháng qua đi. 

 Thế lực các nơi trên Hoang Thiên Tiên Vực bắt đầu hành động, đồng thời lên đường đi tới Thánh Linh Thư Viện. 

 Bởi vì qua mấy ngày nữa chính là ngày Thiên Đạo Lâu mở ra. 

 Ngày này, Quân Tiêu Dao bước lên Cửu Đầu Sư Tử, phía sau có đám người Quân Linh Lung, Quân Trượng Kiếm đi theo. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.