Thần Tử Hoang Cổ

Chương 138:




Chương 138 

“Vậy trận so đấu hôm nay...” Bàn Võ Thần Chủ có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào. 

Vốn dĩ dựa theo kịch bản, hẳn là Dương Bàn quét ngang tứ phương, sau đó vẻ vang trở thành phò mã, nghênh cưới Võ Minh Nguyệt. 

Nhưng hiện tại, nhìn Dương Bàn nằm trong một mảnh phế tích, cả người toàn là máu, vô cùng chật vật, Bàn Võ Thần Chủ cũng không nói ra được là để gã làm phò mã. 

“Cũng được, cũng chưa chắc muốn trấn an Dương Bàn thì nhất định phải dùng phương pháp này.” Bàn Võ Thần Chủ suy nghĩ trong lòng. 

Nếu có thể mượn sức yêu nghiệt Quân Tiêu Dao này, chẳng phải càng có giá trị hơn mười Dương Bàn? 

Nghĩ đến đây, Bàn Võ Thần Chủ mở miệng nói: “Thần Tử Quân gia quả nhiên như lời đồn đãi, có long tư phượng biểu, khí phách vô địch, xem ra là người thích hợp làm phò mã nhất, đã không nghi ngờ gì nữa.” 

Một câu của Bàn Võ Thần Chủ lập tức khiến tứ phương ồ lên. 

Làm vậy là muốn chiêu Quân Tiêu Dao làm phò mã? 

Quân Chiến Thiên cũng không nói gì thêm. 

Đây là chuyện của Quân Tiêu Dao, nếu hắn nguyện ý thì Quân gia sẽ không phản đối. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lập tức thay đổi, vô cùng khẩn trương, tay nhỏ siết lại với nhau. 

Tuy đôi khi Khương Lạc Ly biểu hiện rất ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng cũng cực kỳ thông minh. 

Ví dụ như hiện tại, nàng cũng không tiến lên dò hỏi lựa chọn của Quân Tiêu Dao. 

Đương nhiên, tất nhiên Khương Lạc Ly không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã. 

Tuy nam tử ưu tú như Quân Tiêu Dao có tam thê tứ thiếp cũng thực bình thường, nhưng trong lòng Khương Lạc Ly trước sau cũng có cái gai. 

Ở bên cạnh, Khương Thánh Y cũng có một tia cảm xúc thấp thỏm. 

Nàng cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao chấp nhận trở thành phò mã. 

“Ta là vì Lạc Ly.” Khương Thánh Y lẩm bẩm trong lòng. 

Nhưng rốt cục là vì sao, chỉ có trong lòng Khương Thánh Y hiểu rõ. 

Trừ các nàng ra, còn rất nhiều nữ tu sĩ, fan não tàn sùng bái Quân Tiêu Dao cũng không hy vọng Quân Tiêu Dao làm phò mã. 

Các nàng đều là fan bạn gái, ảo tưởng mình có thể trở thành đạo lữ của Quân Tiêu Dao. 

Nếu Quân Tiêu Dao đáp ứng trở thành phò mã thì chẳng phải những fan bạn gái đó sẽ tan biến mộng tưởng? 

Giờ phút này, trong thiên địa, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Quân Tiêu Dao. 

Tiêu Trần cả người là máu, đồng tử cũng vì phẫn nộ mà run rẩy. 

Hắn ta không thể tin nổi, nếu Quân Tiêu Dao trở thành phò mã thì hắn ta sẽ cuồng nộ đến mức nào. 

Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy Quân Tiêu Dao không lập tức đáp ứng thì hơi nhíu mày, lại ném ra một quả bom. 

“Nếu có thể trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều ta thì có thể đạt được một cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng.” 

Lời này vừa nói ra thì tứ phương ồ lên! 

… 

Bàn Võ Lăng là nơi cổ xưa và thần bí nhất của Bàn Võ Thần Triều. 

Nghe đồn trong đó có tồn tại liên quan đến Bàn Võ Đại Đế. 

Bàn Võ Lăng cũng là bí địa trung tâm nhất của Bàn Võ Thần Triều, nói chung, cả những vương công quý tộc, hoàng tử hoàng nữ cũng khó có thể tiến vào một lần. 

Mà hiện tại, Bàn Võ Thần Chủ lại nói, chỉ cần trở thành phò mã thì có thể tiến vào Bàn Võ Lăng một lần. 

Đây tuyệt đối là bỏ vốn gốc. 

Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một chút kinh ngạc. 

Bàn Võ Thần Chủ này thật bỏ được. 

Đến lúc đó Quân Tiêu Dao tùy tiện mang ra một thứ từ Bàn Võ Lăng, rất có thể là vật vô giá. 

Đương nhiên, mục đích Quân Tiêu Dao tới Bàn Võ Thần Triều cũng là vì Bàn Võ Lăng. 

Một mặt là vì đánh dấu, mặt khác cũng là muốn thức tỉnh dị tượng tiếp theo của Thánh Thể. 

Cho nên dù thế nào, Quân Tiêu Dao nhất định phải vào được Bàn Võ Lăng. 

Nhưng Bàn Võ Thần Chủ muốn mượn chuyện này mà trói chặt Quân Tiêu Dao và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, vậy thì suy nghĩ viển vông quá. 

Quân Tiêu Dao cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: “Vậy có thể để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng không?” 

“Quân Tiêu Dao, ngươi chấp nhận rồi sao?” Bàn Võ Thần Chủ cười khẽ. 

“Để Quân mỗ tiến vào Bàn Võ Lăng trước đã.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

Cho dù là đối mặt với thần triều chi chủ, sắc mặt hắn vẫn không có gợn sóng. 

Ánh mắt Bàn Võ Thần Chủ trở nên thâm thúy, ông ta nói: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không thì trực tiếp thành hôn vào hôm nay đi, Thần Tử Quân gia và trưởng công chúa thần triều ta cũng coi như tuyệt phối.” 

Bàn Võ Thần Chủ muốn trực tiếp để Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt gạo nấu thành cơm. 

Vậy mới coi như ổn thỏa. 

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch. 

Mà lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Không được, Minh Nguyệt, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng!” 

Người mở miệng là Tiêu Trần. 

Trong mắt hắn ta lộ ra tơ máu. 

Nếu cuối cùng Võ Minh Nguyệt thật sự ở bên cạnh kẻ thù huyết hải thâm thù của mình thì Tiêu Trần thật sự sẽ nổ tung. 

Bị cắm sừng thì bỏ đi, quan trọng là còn ở bên kẻ thù của hắn ta. 

Quả thực là gấp đôi vui sướng... Không, là gấp đôi thống khổ. 

“Tiêu Trần, ta...” Võ Minh Nguyệt cắn môi, ánh mắt phức tạp. 

Nàng hiểu rõ trong lòng, Tiêu Trần muốn ở cạnh nàng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi. 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia nghiền ngẫm, hhtruyền âm với Võ Minh Nguyệt. 

Nhưng mà, Võ Minh Nguyệt nghe được lời truyền âm của Quân Tiêu Dao thì kiều nhan đột nhiên xuất hiện một tia nổi giận lạnh như băng. 

Bởi vì Quân Tiêu Dao muốn nàng hoàn toàn chặt đứt vọng tưởng của Tiêu Trần. 

Nếu như không làm theo lời hắn nói, Quân Tiêu Dao sẽ trực tiếp phơi bày thân phận nữ nô của nàng ra. 

“Quân Tiêu Dao, ngươi quá khốn kiếp?!” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng truyền âm. 

“A, ta chỉ muốn tốt cho Tiêu Trần, dù sao treo hắn suốt như vậy cũng không tốt, có phải không?” 

“Không bằng để hắn chặt đứt niệm tưởng, hoàn toàn buông tay, trời cao biển rộng.” 

Quân Tiêu Dao truyền âm, khóe miệng mang theo ý cười, nói rất đường hoàng. 

Đương nhiên, mục đích chân chính của Quân Tiêu Dao chỉ là muốn nhìn thử xem sau lưng Tiêu Trần rốt cục còn có cơ duyên gì? 

Đôi mắt xinh đẹp của Võ Minh Nguyệt lộ ra giãy giụa. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.