Thần Tử Hoang Cổ

Chương 121:




Chương 121 

“Thua.” Thiên Cầm Nữ lẩm bẩm, tư vị chưa bao giờ có hiện lên trong lòng. 

Một khúc hạ màn, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy thần thanh khí sảng. 

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, mọi người vẫn sa vào dư âm. 

Qua chừng một lúc lâu, các thiên kiêu kia mới hồi phục tinh thần, trong mắt mang đầy chấn động. 

“Thiên Cầm Nữ, cam bái hạ phong.” Thiên Cầm Nữ lại đứng dậy, uyển chuyền cúi đầu trước Quân Tiêu Dao. 

“Tiểu thư...” Bà lão của Tiên Vũ Cầm Tông kia cũng giật mình không nhỏ. 

Từ trước đến nay tiểu thư nhà bọn họ luôn lạnh như băng sương, tính tình thanh cao. 

Đừng nói là cúi đầu trước nam tử khác, cho dù nhìn một cái cũng ít. 

Tam hoàng tử thấy tình cảnh này, sắc mặt cũng tái xanh. 

Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội cũng lộ ra vẻ mặt khó coi. 

Nhưng hắn ta cũng coi như người nhiều kiến thức, có kinh nghiệm, biết loại người như Quân Tiêu Dao tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc. 

Không cẩn thận một chút sẽ mang đến đại họa ngập đầu. 

“Nếu công tử đã thắng, vậy ba trăm tiên nguyên này sẽ thuộc về công tử.” Thiên Cầm Nữ rất hào phóng, không có chút chần chờ mà trực tiếp giao ba trăm tiên nguyên cho Quân Tiêu Dao. 

Đám người Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này càng như ăn ruồi bọ, sắc mặt phát tím. 

Có cảm giác như lấy tiền của mình đi nuôi tình địch. 

Trong mắt Thiên Cầm Nữ hiện ra tia sáng kỳ dị, hơi chần chờ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thiên Cầm Nữ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng có thể cùng công tử thứctrắng đêm đánh đàn giao lưu.” 

Vị công tử thần bí trước mắt có khí chất xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm, tùy tiện đưa tay có thể lấy ra cổ thánh binh, hiển nhiên bối cảnh cũng không tầm thường. 

Hơn nữa cầm đạo của hắn còn siêu phàm tuyệt đại như thế, khiến nàng cam bái hạ phong. 

Cho dù Thiên Cầm Nữ là mỹ nhân băng sơn, giờ phút này cũng nhịn không được muốn hòa tan. 

Nước đang chảy ào ào. 

Mà đám người Tam hoàng tử nghe thấy lời này thì càng tức ngực khó thở, sắc mặt xanh trắng luân phiên. 

Trắng đêm đánh đàn? 

Hay là trắng đêm nói tình? 

Tam hoàng tử cảm thấy đầu mình quá xanh quá xanh. 

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhẹ. 

Quả nhiên mọi chuyện đã phát triển như hắn dự đoán. 

Có lẽ kế hoạch sẽ được thuận lợi thực thi. 

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị mở miệng. 

Một giọng nữ cắt ngang lời bọn họ: “Ta cảm thấy rất hứng thú với cổ cầm kia của ngươi...” 

… 

Nghe giọng nói này, trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia lãnh đạm, quay lại nhìn về phía Phượng Thanh Linh. 

Phượng Thanh Linh mà nhìn về hướng Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm với ánh mắt lửa nóng. 

Thuộc tính của cổ cầm này cực kỳ phù hợp với nàng, quả thực giống như chế tạo riêng cho chính nàng. 

Càng đừng nói nó là một cổ thánh binh hi hữu. 

Cổ thánh binh dạng cầm thật sự quá hiếm thấy, nó không chỉ dùng riêng để nung đúc tình cảm, còn có thể xem như vũ khí đối địch có uy năng cực kỳ cường hãn. 

Cho nên Phượng Thanh Linh tâm động, nhịn không được mở miệng. 

“À, cho nên thế nào?” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lộ ra chút nghiền ngẫm. 

“Một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm để đổi cổ cầm của ngươi.” Phượng Thanh Linh thuận miệng nói. 

Một ít thiên kiêu trẻ tuổi chung quanh hít sâu một hơi. 

Không hổ là truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc, tùy tùy tiện tiện đã lấy ra một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm. 

Nhưng rất nhiều người nhìn nhìn Phượng Minh Kỳ Sơn trong tay Quân Tiêu Dao. 

So với cổ thánh binh cổ cầm, một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm tuyệt đối không phải nhiều. 

Thậm chí còn có chút khó coi. 

Dù sao giá trị của cổ thánh binh cũng không phải thần nguyên tuyệt phẩm có thể cân nhắc. 

Ít nhất, cũng phải dùng tiên nguyên để tính. 

Nhưng mặc dù Phượng Thanh Linh là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, nàng cũng không có khả năng lấy ra bao nhiêu tiên nguyên. 

Cho dù là ở Quân gia, Tiên nguyên cũng là thứ cực kỳ hi hữu khan hiếm. 

“Một ngàn thần nguyên tuyệt phẩm mà muốn có được cổ cầm của ta, đầu óc không tốt thì tìm người đi trị đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

Hắn còn chưa chủ động gây chuyện với Vạn Hoàng Linh Sơn mà người của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng dám nhằm vào cổ cầm của hắn. 

“Hừm? Ngươi biết ta là ai không?” Phượng Thanh Linh cau đôi mày liễu lại. 

“Ta không để bụng, cũng hoàn toàn không có hứng thú muốn biết ngươi là ai, muốn chết thì ngươi có thể tiếp tục nhảy nhót trước mặt ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

Nghe được lời này, rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đều trừng to đôi mắt. 

Phượng Thanh Linh là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, với thân phận thực lực như vậy thì người bình thường không thể trêu vào được. 

Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ, khi đối mặt với Phượng Thanh Linh cũng không có khả năng dùng thái độ này. 

“Tìm đường chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Thanh Linh dâng lên xích viêm, nàng thật sự nổi giận. 

Thân là quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, nàng đi đến đâu cũng được tứ phương chiêm ngưỡng, không ai dám đắc tội nàng. 

Trong mắt nàng, nàng coi trọng cổ cầm này thì đáng lý ra Quân Tiêu Dao nên vui lòng cho nàng mới đúng. 

Phượng Thanh Linh trực tiếp ra tay, bàn tay ngọc phất ra, phù văn màu đỏ đậm liên tục bay lên trời, cứ như ngưng kết thành một đôi cánh phượng hoàng. 

“Đó chẳng lẽ là... Chân Hoàng Đại Thần Thông?!” 

Rất nhiều tuấn kiệt bốn phía đứng dậy, trong mắt lộ ra chút chấn động. 

Chân Hoàng Đại Thần Thông của Vạn Hoàng Linh Sơn đứng song song với Chân Long Đại Thần Thông của Tổ Long Sào, đều là thần thông võ học đứng đầu tại Tiên Vực. 

“Không đúng, có thần vận Chân Hoàng Đại Thần Thông trong đó, lại không phải Chân Hoàng Đại Thần Thông chân chính, hẳn chỉ là tán thủ phát triển ra từ nó thôi.” Ánh mắt của một ít thiên kiêu hơi có tầm nhìn chợt lập loè, sau đó nói. 

Nhưng, dù chỉ là tán thủ, nhưng thi triển ra từ tay Phượng Thanh Linh thì uy lực cũng cường hãn tuyệt luân. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.