Thần Tử Hoang Cổ

Chương 114:




Chương 114 

“Lão tổ, xin lỗi, là tiểu tử thất thố, hiện tại ta muốn mau chóng tìm được cổ sào, có được máu chí tôn, giúp thực lực của mình lột xác.” 

Tính cách của Tiêu Trần cũng có thể gọi là kiên nghị, giờ phút này hắn ta đã bình tĩnh lại. 

Chỉ khi nào thực lực mạnh lên thì hắn ta mới có khả năng nghênh cưới Võ Minh Nguyệt. 

“Tiêu Trần, nếu ngươi muốn thực thi kế hoạch thành công thì phải cưới được Võ Minh Nguyệt, mà ngươi biết hiện tại cản trở lớn nhất của mình là ai không?” Thanh Long Thượng Nhân hỏi. 

“Chẳng lẽ là...” Tiêu Trần trố mắt nhìn. 

“Không sai, không phải Quân Tiêu Dao, mà là Quan Quân Hầu Dương Bàn!” Thanh Long Thượng Nhân nói. 

“Quả nhiên là Dương Bàn, có tin tức nói, phò mã kia thật ra đã được điều động nội bộ, chính là Quan Quân Hầu Dương Bàn.” 

“Nhưng sao ta có thể nhường Minh Nguyệt cho tên cặn bã hoang dâm vô độ này!” Vẻ mặt Tiêu Trần thật lãnh lệ, hắn ta nói. 

Tất nhiên người mà hắn ta hận nhất là Quân Tiêu Dao. 

Nhưng hắn ta cũng cực kỳ khó chịu Dương Bàn. 

Ai kêu Dương Bàn muốn cướp nữ nhân của hắn ta? 

Quan Quân Hầu thì thế nào? 

Người mà Võ Minh Nguyệt thích là hắn ta, mà không phải tên cặn bã Dương Bàn đó. 

Bởi vậy, Tiêu Trần hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải đạp Dương Bàn xuống dưới chân ngay trước mặt mọi người vào ngày Võ Minh Nguyệt chọn phò mã. 

Chỉ khi nào đánh bại Dương Bàn, hắn ta mới có khả năng được Bàn Võ Thần Triều nhìn trúng. 

“Được, hẳn tòa cổ sào kia nằm ngay trong dãy núi hoang mãng này, vào đi.” Thanh Long Thượng Nhân nói. 

Tiêu Trần gật gật đầu, thân thể chợt lóe đã tiến vào dãy núi. 

Chỉ mấy ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Thanh Long Thượng Nhân, Tiêu Trần phát hiện một khe hở thật hẹp giữa núi. 

Hắn ta đi dọc theo khe hở, trong đó lại có động thiên khác, tựa như một tiểu thế giới dưới lòng đất. 

Các loại thần nguyên chồng chất trong đó, phóng thích ra linh khí sáng mờ. 

Tiêu Trần xem đến mức ngây người. 

Mà càng làm cho Tiêu Trần hít hà một hơi là, hắn ta thật sự phát hiện máu chí tôn có được huyết mạch Tổ Long ở trong đó. 

Máu chí tôn kia đã hội tụ thành một cái ao nhỏ. 

Ngay vào lúc Tiêu Trần chuẩn bị thu nạp cơ duyên. 

Một giọng nữ cao cao tại thượng, giống như nữ hoàng bỗng truyền ra: “Phàm nhân, thứ của bổn cung mà ngươi cũng dám động vào?” 

“Là ai?” Tiêu Trần giật mình. 

“Không xong rồi, rất có thể là quái thai cổ đại bị tiên nguyên phong ấn kia...” Thanh Long Thượng Nhân truyền âm. 

“Hả, còn có một nguyên thần cường giả bám vào người?” 

Nữ tử tự xưng là bổn cung kia phát ra âm thanh, nghe có vẻ hơi kinh ngạc. 

Tiêu Trần khẽ cắn môi, không để ý đến giọng nói kia mà tiếp tục lấy máu chí tôn tu luyện. 

“Phàm nhân, làm một giao dịch với bổn cung không?” Giọng nữ kia nói. 

“Giao dịch, một quái thai cổ đại Thái Cổ Hoàng tộc như ngươi có gì giao dịch được với ta.” Tiêu Trần lạnh lùng nói. 

“Bổn cung không biết mình trầm miên bao lâu, trận pháp tiên nguyên sớm đã đánh mất năng lượng, ngươi thay bổn cung tìm kiếm máu của chín mươi chín đồng nam và chín mươi chín đồng nữ, trợ giúp bổn cung vận chuyển trận pháp tiên nguyên thì bổn cung có thể giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng.” Giọng nói kia nói. 

“Tiêu mỗ có chết cũng sẽ không làm chuyện phát rồ như thế.” Tiêu Trần nghiêm trang chính khí mà nói. 

“À, nguyện vọng nào cũng được cả, chỉ cần một lời của bổn cung thì cả Tổ Long Sào cũng sẽ nghe theo.” Giọng nữ kia tiếp tục nói. 

“Nguyện vọng nào cũng được...” Đôi mắt Tiêu Trần âm thầm biến đổi. 

Nếu để quái thai cổ đại của Tổ Long Sào thay hắn ta gi ết chết Quân Tiêu Dao... 

Tiêu Trần bỗng lắc đầu, đè ép suy nghĩ này xuống. 

“Không cần, thù của Tiêu Trần ta để tự ta báo!” Tiêu Trần tiếp tục chuyên tâm hấp thu máu chí tôn. 

“Khanh khách... Phải không, trong mắt bổn cung, thứ như nhân tính thật dơ bẩn...” Giọng nữ kia lẩm bẩm một câu, sau đó rơi vào yên lặng. 

Tiêu Trần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra quái thai cổ đại của Tổ Long Sào cũng bị hạn chế nào đó, tạm thời không thể giải phong bước ra. 

Rốt cuộc hắn ta cũng có thể yên tâm tu luyện tiếp. 

“Quân Tiêu Dao, chờ xem, tiếp theo khi ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi tuyệt đối đừng kinh ngạc...” Trong mắt Tiêu Trần cháy lên ngọn lửa báo thù. 

... 

Sau khi Tứ Tượng Cổ Quốc hoàn toàn ổn định lại, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị trở về Quân gia. 

Dù sao hắn cũng phải bắt đầu chuẩn bị bố cục tiếp theo. 

Bố cục nhằm vào Bàn Võ Thần Triều. 

Quân Tiêu Dao nhất định phải đến Bàn Võ Lăng, không chỉ vì đánh dấu. 

Còn bởi vì hắn có khả năng tìm được cơ duyên thức tỉnh Thánh Thể Dị Tượng tiếp theo trong đó. 

Nhưng Bàn Võ Lăng là bảo địa tư gia của Bàn Võ Thần Triều, không có khả năng tùy tiện để người ngoài tiến vào. 

Càng đừng nói là loại đại nhân vật như Quân Tiêu Dao. 

Không có thế lực nào sẽ ngốc đến lấy cơ duyên nhà mình để cung cấp nuôi dưỡng thiên kiêu nhà khác. 

Khi Quân Tiêu Dao rời khỏi Chu Tước Cổ Quốc, Bái Ngọc Nhi cực kỳ lưu luyến. 

“Ta giao Tứ Tượng Cổ Quốc cho ngươi và Chu Tước quốc chủ, đừng làm ta thất vọng.” Quân Tiêu Dao nói. 

“Vâng, Ngọc Nhi nhất định sẽ quản lý Chu Tước Cổ Quốc thật tốt!” Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt kiên định. 

Sau đó, Quân Tiêu Dao mang theo mọi người quay trở về Quân gia. 

Mà việc Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến vẫn đang lên men. 

Quân Tiêu Dao lại trước sau không tỏ thái độ. 

Lúc này, bắt đầu có một ít người cố ý tản tin đồn nhảm nhí. 

Nói Thần Tử Quân gia sợ Quan Quân Hầu, không dám ứng chiến. 

Những kẻ cố ý tản loại đồn đãi này có người của Quan Quân Hầu, cũng có người của Thái Cổ Hoàng tộc. 

Không nghi ngờ gì nữa, mục đích của bọn họ là bôi đen Quân Tiêu Dao. 

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người kiên định ủng hộ Quân Tiêu Dao, cho rằng Quân Tiêu Dao chỉ khinh thường ứng chiến mà thôi. 

Những người ủng hộ đó đa số đều là nữ tử. 

Dù sao ở bất cứ nơi nào thì cũng không thiếu loại sinh vật như fan não tàn. 

Nhưng sự thật cũng như những người ủng hộ đó suy nghĩ. 

Quân Tiêu Dao chỉ lười ứng chiến mà thôi, đến lúc đó thuận tiện một chưởng chụp chết Dương Bàn là được rồi, hà tất gì phải phiền toái như vậy? 

Lại qua mấy tháng. 

Quân Tiêu Dao đã mười hai tuổi. 

Dáng người hắn càng thêm trưởng thành, dung nhan càng thêm tuấn tú. 

Điều duy nhất khiến Quân Tiêu Dao buồn rầu chính là, hắn không có tiên nguyên để tu luyện Đại La Bất Hủ Tiên Thân. 

Sau đó Quân gia lại cho Quân Tiêu Dao mười mấy khối tiên nguyên, nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói thì số lượng này còn kém xa. 

Nhìn mười mấy khối tiên nguyên này, Quân Tiêu Dao không ngờ mình cũng có ngày thiếu thốn tài nguyên. 

“Đại La Bất Hủ Tiên Thân này tiêu hao tài nguyên quá kh ủng bố, còn nhiều hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể nữa.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc đầu. 

“Vẫn nên tạm dừng tu luyện trước, nghĩ cách tìm ra một ít tài nguyên.” 

“Hay là lừa ra một ít tài nguyên từ Bàn Võ Thần Triều, Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa thần triều, hẳn cũng có không ít.” Quân Tiêu Dao nỉ non nói. 

Nếu Võ Minh Nguyệt nghe thấy lời này, e rằng sẽ nói Quân Tiêu Dao có tâm địa Tu La lần nữa. 

“Cũng đúng, là lúc phải đến Bàn Võ Thần Triều một chuyến, cũng phải sắp xếp bố cục trước đã.” 

“Ta cũng muốn nhìn thấy Tiêu Trần và Dương Bàn kia xung đột, chó cắn chó, miệng đầy lông.” Quân Tiêu Dao cười. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.