Thần Tử Hoang Cổ

Chương 111:




Chương 111 

Trước đó Dương Bàn ra tay, tuy bị Quân Tiêu Dao đè nặng mà đánh, nhưng khí tức cường đại kia vẫn khiến lòng người run sợ. 

Có thể nói, hầu như các thiên kiêu thế lực bất hữu tuyệt đối không đánh lại Dương Bàn. 

Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại nói Dương Bàn trước mắt chỉ là một khối phân thân, vậy thì có chút kh ủng bố. 

Cả phân thân mà cũng có thực lực như vậy, thế thì bản tôn của Dương Bàn sẽ cường đại đến mức nào? 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất bình đạm. 

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dương Bàn, hắn đã biết gã chỉ là một phân thân. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý. 

Bởi vì bản tôn cũng được, phân thân cũng thế, trong mắt hắn đều tương tự như nhau, đều có thể tùy tiện trấn áp, không có khác biệt gì quá lớn. 

Nhiều nhất chỉ là khi trấn áp bản tôn cần dùng thêm mấy chiêu mà thôi. 

Nơi xa, Dương Bàn giơ một tay lên lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt âm trầm tới cực điểm. 

Gã lạnh lùng nói: “Thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc còn không cần để bản tôn ra tay, chỉ không ngờ lại gặp phải ngươi.” 

Dưới đáy lòng Dương Bàn nổi lên lửa giận cuồn cuộn. 

Gã thật sự chỉ là một phân thân, bản tôn Dương Bàn còn đang ở Bàn Võ Thần Triều. 

Nhưng theo cái nhìn của Dương Bàn, mặc dù chỉ là một phân thân, đi thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc cũng dư dả, không cần gã đích thân ra ngựa. 

Nhưng ai có thể đoán được, sau lưng Chu Tước Cổ Quốc lại là Quân Tiêu Dao. 

Đại biến số này làm trở ngại kế hoạch của Dương Bàn. 

Dương Bàn hít thật sâu một hơi, sau đó lạnh nhạt nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi biết bản hầu gia chỉ là phân thân, vậy cũng nên biết rốt cục bản tôn sẽ cường đại đến mức nào.” 

“Hiện tại nếu ngươi thu tay lại thì còn giữ được đường sống.” 

Trong lòng Dương Bàn biết, phân thân này của gã không có khả năng đánh bại Quân Tiêu Dao, bởi vậy chỉ có thể dùng bản tôn đè người. 

“Mặc kệ ngươi là bản tôn hay là phân thân, có khác nhau đối với bản Thần Tử sao, đều chỉ cần một chưởng là trấn áp thôi.” Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhạt. 

“Ngươi...” Dương Bàn trố mắt nhìn, trong mắt dâng trào lãnh lệ. 

“Không hổ là Thần Tử đại nhân...” Đám người Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt sùng bái. 

Ở Hoang Thiên Tiên Vực, có mấy ai dám miệt thị Quan Quân Hầu của thần triều như vậy? 

“Được, Quân Tiêu Dao, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Dương Bàn vừa dứt lời thì bốn bóng dáng đen nhánh quanh thân gã hiện hóa ra, mang theo một luồng uy áp hùng hồn khiến người ta hít thở không thông. 

“Là bốn vị Thánh Nhân kia...” Trong mắt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ lộ ra kiêng kỵ. 

Nếu không phải bốn Thánh Nhân kia thì hai nước bọn họ không có khả năng dễ dàng thần phục như vậy. 

Quân Tiêu Dao đảo mắt qua một cái, khẽ lắc đầu và nói: “Bốn con rối có thể đạt tới Thánh Nhân Cảnh, Dương Bàn, vận khí của ngươi cũng không tồi.” 

“Cái gì, đó là con rối?” Hai vị quốc chủ Bạch Hổ và Huyền Vũ kinh ngạc. 

“Con rối thì thế nào, trấn áp các ngươi cũng đủ rồi.” Dương Bàn cười lạnh. 

Gã cũng không muốn giết Quân Tiêu Dao. 

Nếu gã lấy thực lực của mình giết Quân Tiêu Dao thì cho dù là Quân gia cũng không bắt được nhược điểm gì. 

Dù sao thì thế hệ trẻ tranh phong, sinh tử là chuyện hết sức bình thường. 

Nhưng nếu Dương Bàn dùng con rối Thánh Nhân giết Quân Tiêu Dao, vậy Quân gia tuyệt đối sẽ lửa giận ngập trời. 

Cho dù là Bàn Võ Thần Triều sau lưng cũng không bảo vệ được gã. 

Tuy Dương Bàn cuồng vọng vô độ, nhưng cũng không phải không có đầu óc. 

Gã chỉ cần dùng con rối Thánh Nhân để trấn áp đám người Quân Tiêu Dao mà thôi. 

Sau đó thì trực tiếp tấn công hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc, lấy được bộ kiện la bàn là được. 

“Quân Tiêu Dao, chỉ cần dùng con rối Thánh Nhân trấn áp ngươi, Chu Tước Cổ Quốc còn không phải vật trong tay bản hầu gia sao, cho dù là vật kia hay là Bái Ngọc Nhi này, đều sẽ thuộc về bản hầu gia.” 

Dương Bàn nhìn thoáng qua Bái Ngọc Nhi, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng tà dị. 

Bái Ngọc Nhi thật sự rất đẹp, quyến rũ kiều diễm, khiến trái tim Dương Bàn cũng có chút ngứa ngáy. 

Gã có thói quen thu thập mỹ nữ, mà Bái Ngọc Nhi này là trân phẩm mà gã nhất định phải có được. 

“Si tâm vọng tưởng, ngươi so được với một ngón tay của Thần Tử đại nhân sao?” Bái Ngọc Nhi lành lùng mắng, trong mắt lộ ra chán ghét. 

Tuy thực lực địa vị của Dương Bàn không yếu, nhưng bàn về dung mạo, phẩm tính, khí chất thì căn bản không thể so sánh với Quân Tiêu Dao. 

Một người là tiên trên bầu trời. 

Một kẻ là tiểu dân phố phường. 

Hai người này có thể so sánh với nhau sao? 

“Tiện nhân, chờ ngươi thần phục bản hầu gia thì xem ngươi còn nói như vậy không!” Dương Bàn trách mắng. 

Bốn con rối Thánh Nhân cùng bùng nổ khí tức, chuẩn bị ra tay. 

Lúc này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lại quét về phía những quốc chủ kia. 

“Các ngươi còn muốn đi theo Dương Bàn kia sao?” 

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều biến đổi, sau đó ánh mắt biến ảo. 

Nói thật, tính cách của Dương Bàn hỉ nộ vô thường, còn từng mắng bọn họ là phế vật ăn phân. 

So với đi theo Quan Quân Hầu bị khinh bỉ, chi bằng lựa chọn thần phục Quân Tiêu Dao. 

Thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao chỉ cao chứ không thấp hơn Quan Quân Hầu. 

Dưới sự suy tính này, hai vị quốc chủ gần như không chút do dự, thân thể họ chợt lóe, lập tức thay đổi trận doanh mà nói: “Chúng ta nguyện ý thần phục Thần Tử Quân gia!” 

“Các ngươi...” Trong mắt Dương Bàn thiêu đốt lãnh diễm. 

Sắc mặt Thanh Long quốc chủ hơi căng thẳng, ông ta không chọn đứng về phe Quân Tiêu Dao. 

Bởi vì con của ông ta là Tiêu Trần vốn có thù oán với Quân Tiêu Dao. 

Hơn nữa có thể nói Thanh Long Cổ Quốc là người chủ đạo gây nên cuộc chiến tranh lần này. 

Chu Tước Cổ Quốc sẽ không dễ dàng buông tha cho Thanh Long Cổ Quốc. 

Còn có một điểm quan trọng nhất, Thanh Long quốc chủ muốn trở thành chủ nhân của Tứ Tượng Cổ Quốc. 

Chỉ có Dương Bàn mới có thể giúp hoàn thành dã tâm của ông ta. 

Bởi vậy, Thanh Long quốc chủ quyết tâm ôm chặt đùi Dương Bàn. 

Nhìn thấy Thanh Long quốc chủ thờ ơ không nhúc nhích, Quân Tiêu Dao cũng không để ý lắm. 

Tương lai hắn còn muốn trừng trị Tiêu Trần, vì thế thu phụ thân của hắn ta làm dưới trướng không phải hành động sáng suốt. 

“Hừ, hai ngươi muốn bị diệt quốc sao?” Dương Bàn lạnh lùng nói. 

Sắc mặt hai vị quốc chủ đều không quá tự nhiên. 

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Có ta ở đây, ai dám diệt quốc bọn họ?” 

“Quân Tiêu Dao, đừng đắc ý, ta cộng thêm Thanh Long quốc chủ, còn có năm Thánh Nhân vẫn có thể trấn áp các ngươi!” 

Dương Bàn ra lệnh một tiếng, Thanh Long quốc chủ suất lĩnh bốn con rối Thánh Nhân, trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao. 

Khí tức của ba vị quốc chủ Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ cũng dâng trào, chuẩn bị nghênh địch. 

Nhưng lúc này, Quân Tiêu Dao lại xua xua tay, khẽ cười và nói: “Tạm thời không cần, xem cuộc vui là được.” 

“Xem cuộc vui?” Ba vị quốc chủ sững sờ tại chỗ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.