Thần Tử Hoang Cổ

Chương 104:




Chương 104 

Nơi xa, đại quân còn lại hội hợp đến, một mảnh đen nghìn nghịt khiến người nhìn thấy da đầu tê dại. 

Đồng thời, hai bóng dáng đạp lên hư không mà đến, họ đều tản ra khí tức Thánh Nhân. 

Đó là Thanh Long quốc chủ và Bạch Hổ quốc chủ. 

Cộng thêm Huyền Vũ quốc chủ, cả ba đại Thánh Nhân đạp trên hư không, giằng co với Chu Tước quốc chủ. 

Sắc mặt Chu Tước quốc chủ thay đổi kịch liệt. 

Ông ta vừa đột phá đến Thánh Nhân chi Cảnh, là thời điểm khí phách hăng hái, lại không ngờ thấy được cảnh tượng ba nước công thành trước mắt. 

Càng làm ông ta giật mình là, Tam Đại Cổ Quốc vốn không có khả năng liên hợp, hiện tại lại liên thủ tiến công Chu Tước Cổ Quốc. 

“Phụ hoàng!” Bái Ngọc Nhi đứng phía dưới truyền âm, giải thích ngắn gọn những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. 

“Sao lại như thế này.” Đồng tử của Chu Tước quốc chủ cũng hơi chấn động. 

Hiển nhiên, vị công tử kia có địa vị cực kỳ lớn. 

Nếu không thì không có khả năng ép cho Tam Đại Cổ Quốc dễ bảo như vậy. 

Hơn nữa hiện tại, quan trọng là Chu Tước Cổ Quốc bọn họ không chống chọi được với trăm vạn đại quân. 

Ông ta cũng không đối phó được ba vị quốc chủ. 

Càng đừng nói có lẽ sau lưng chiến trường còn có thế lực của công tử thần bí kia đang giám sát tất cả, ngo ngoe rục rịch. 

Dưới tình huống như vậy, cho dù Chu Tước quốc chủ đột phá tới Thánh Nhân, cũng không cách nào xoay chuyển trời đất. 

“Chu Tước quốc chủ, không ngờ chẳng những ngươi khôi phục thương thế, còn đột phá tới Thánh Nhân Cảnh.” Giọng điệu của Thanh Long quốc chủ mang theo chút kinh ngạc. 

Bởi vì phong tỏa tin tức, cho nên hiện tại đám người Thanh Long quốc chủ mới biết được tin này. 

“Không ngờ, đường đường là Thanh Long quốc chủ cũng có lúc làm chó cho người ta.” Sắc mặt Chu Tước quốc chủ thật âm trầm, tức giận nói. 

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ở trước mặt vị công tử kia thì các ngươi chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.” Thanh Long quốc chủ cười lạnh và nói. 

“Vậy ngươi có biết, thật ra Chu Tước Cổ Quốc chúng ta sớm đã thần phục một người không?” Chu Tước quốc chủ lạnh nhạt nói. 

“À, là ai?” Thanh Long quốc chủ khẽ nhíu mày. 

“Thần Tử Quân gia.” Chu Tước quốc chủ nói. 

Lời này vừa vang lên thì liên quân Tam Đại Cổ Quốc đều hơi an tĩnh lại. 

Cứ như bốn chữ Thần Tử Quân gia có một lực chấn nhiếp kỳ lạ. 

Đồng tử của Thanh Long quốc chủ cũng co rụt lại, lạnh lẽo nói: “Lại muốn huênh hoang mượn danh à, sao Thần Tử Quân gia lại để ý một Chu Tước Cổ Quốc nho nhỏ chứ.” 

“Tùy ngươi, nhưng không tin thì cũng đến lúc các ngươi hối hận.” Chu Tước quốc chủ lạnh nhạt nói. 

“Dù là thật thì sau lưng chúng ta cũng có công tử, đừng có lấy Thần Tử Quân gia ra hù người!” Sắc mặt Thanh Long quốc chủ trầm xuống. 

Trước đó Tiêu Trần bị Quân Tiêu Dao phế bỏ, cho nên tất nhiên Thanh Long quốc chủ cũng không có hảo cảm gì đối với Quân Tiêu Dao. 

“Đừng nhiều lời, trực tiếp cho đại quân đẩy ngang hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc, bắt sống Bái Ngọc Nhi!” 

Thanh Long quốc chủ kêu lên một tiếng thì trăm vạn đại quân lại ra tay, giống như dòng nước lũ phá tan tất cả, nghiền áp về hướng đội quân của Chu Tước cổ quốc 

Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ liên thủ trấn áp Chu Tước quốc chủ. 

Thanh Long quốc chủ lại đưa tay chụp vào Bái Ngọc Nhi. 

“Hoàng nữ cẩn thận!” 

Đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc đẩy lui Bái Ngọc Nhi, sau đó bản thân trực tiếp bị cự chưởng pháp lực đánh thành vụn máu. 

“Đại tướng quân!” Trái tim Bái Ngọc Nhi đang nhỏ máu. 

“Hoàng nữ đi mau, nơi này để chúng ta chống đỡ!” 

Rất nhiều tướng lãnh chắn ở trước người Thanh Long quốc chủ. 

“Lũ kiến hôi.” Thanh Long quốc chủ tùy tiện phất tay một cái, một loạt người nổ tung. 

Không ai có thể kháng cự uy thế của Thánh Nhân! 

Mà ở phía chân trời, Chu Tước quốc chủ cũng bị áp chế mà liên tục lui bước, miệng ho ra máu. 

Dù sao ông ta cũng chỉ mới đột phá Thánh Nhân Cảnh, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lại bị hai đại Thánh Nhân vây công. 

Không bao lâu sau, Chu Tước quốc chủ đã bị đẩy lui, miệng hộc ra máu tươi. 

Ở phía dưới, mười vạn quân đội của Chu Tước Cổ Quốc cũng bị giết đến tan tác. 

Đợt trùng kích của trăm vạn đại quân kh ủng bố dữ dội. 

Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủn, mười vạn quân đội Chu Tước Cổ Quốc chỉ còn lại ba bốn vạn người. 

Quân đội bị nghiền áp! 

Chiến lực cao cấp là Chu Tước quốc chủ đã bị thương nặng! 

Những tướng lãnh đó đều bị Thanh Long quốc chủ dùng một chưởng chụp chết! 

“Chu Tước Cổ Quốc, thật sự xong rồi sao?” 

Giờ phút này, trong lòng Bái Ngọc Nhi mang đầy tuyệt vọng. 

“Thúc thủ chịu trói đi...” Thanh Long quốc chủ lạnh nhạt nói, muốn thò một tay qua đó. 

Bái Ngọc Nhi nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. 

Mà đúng lúc này, thiên địa như bỗng yên tĩnh trong chớp mắt. 

Tất cả giọng nói đều như mất đi. 

Trong sự yên tĩnh này truyền đến một giọng nói vô cùng cao lãnh lạnh nhạt: “Người của bản Thần Tử mà ngươi cũng dám động, Thanh Long quốc chủ, ngươi chán sống rồi đúng không?” 

Một tiếng nói khe khẽ lạnh lùng, giống như vang lên từ chốn u minh. 

Toàn bộ chiến trường lâm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, cứ như đọng lại! 

Bên tai trăm vạn đại quân toàn trường đều như quanh quẩn câu nói này. 

Là ai? 

Dám lấy giọng điệu này nói chuyện với một Thánh Nhân? 

Bái Ngọc Nhi nghe giọng nói này thì thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy, sau đó bỗng mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn về nơi xa. 

Phía chân trời nơi xa truyền đến tiếng chấn động kh ủng bố, tầng mây tán loạn! 

Bốn quân đội kh ủng bố sát khí như hồng bỗng xuất hiện! 

Tinh kỳ phần phật, ngọn gió dày đặc, chiến xa vang rền, thần câu hí vang! 

Khí sát phạt xông thẳng lên trời xanh, xâm nhập tận Cửu U! 

Thậm chí sát khí kh ủng bố bốn chi đội Này tỏa ra khiến trăm vạn đại quân phía dưới, đều trong lòng phát lạnh, như rơi vào động băng! 

Trước bốn chi đội này, một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng, cứ như tòa thành hoàng kim, ngửa mặt lên trời rống giận! 

Sóng âm Sư Tử Hống kh ủng bố chấn động Tứ Cực Bát Hoang, khiến mọi người sợ hãi! 

Mà trên chiếc chiến xa hoàng kim do Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo, một bóng dáng được bao phủ trong tiên quang mông lung, khoanh tay mà đứng, sắc mặt lạnh nhạt, giống như Thần Linh chi Tử. 

Giọng điệu lạnh nhạt mà bá đạo truyền ra từ miệng hắn. 

“Chu Tước Cổ Quốc là của bản Thần Tử, nếu ai dám ra tay nữa thì chém không tha!” 

Một câu chém không tha khiến cho thiên địa biến sắc, tràn ngập sát khí xưa nay chưa từng có! 

“Quân gia Phong Ảnh Vệ nghe lệnh!” 

“Quân gia Ngự Lâm Vệ nghe lệnh!” 

“Quân gia Hỏa Kỵ Vệ nghe lệnh!” 

“Quân gia Sơn Thần Vệ nghe lệnh!” 

Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn cùng rống lên, đáp xuống từ trời cao! 

Âm thanh ầm ầm vang lên, khắp mặt đất như run lên ba cái! 

Rõ ràng là quân đội chỉ có bốn vạn người, lại làm sắc mặt của trăm vạn liên quân của Tam Đại Cổ Quốc trở nên tái nhợt, sợ hãi vô cùng! 

“Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia!” 

“Trời ạ, là quân đội của Quân gia, Quân gia tới!” 

Khi thấy rõ chữ “Quân” trên tinh kỳ, sắc mặt các quân sĩ của Tam Đại Cổ Quốc đều trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng! 

Dù sao thì uy thế của Quân gia cũng quá mạnh. 

Phong Lâm Hỏa Sơn cũng là quân đội đầu bảng của Quân gia, có lực chấn nhiếp cực lớn! 

“Là Quân gia!” Vẻ mặt đám người Thanh Long quốc chủ cũng cả kinh. 

Lời Quân Tiêu Dao nói càng làm sắc mặt Thanh Long quốc chủ trở nên khó coi. 

Mà ở phía Chu Tước Cổ Quốc, tất cả mọi người đều chấn động, ngơ ngác, không tin! 

Cuối cùng là lộ ra vẻ mặt kinh hô và mừng như điên! 

“Là Quân gia, Thần Tử Quân gia tới cứu chúng ta!” Một lão đại thần Chu Tước Cổ Quốc mừng đến phát khóc. 

Thân thể mềm mại của Bái Ngọc Nhi run rẩy, bàn tay ngọc che lại đôi môi đỏ, kích động đến nước mắt không ngừng chảy xuống. 

Bóng dáng mà nàng ngày nhớ đêm mong kia rốt cuộc cũng xuất hiện. 

Hắn vẫn mặc bạch y trắng hơn cả tuyết, vẫn siêu nhiên xuất trần như vậy! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.