Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 55:




“Đã tới chậm.”
Quân Mạc Ức cùng Vân Tịnh Thư đứng trên không trung ở liệt ngục.
Quân Mạc Ức đã dùng hết khả năng mới có thể đem sinh hồn của Vân Tịnh Thư tới âm quỷ ty.
Ngôn Sơ Thất tự vận, Ngôn gia đại loạn, Ngôn lão gia cứ ôm thi thể nàng mà khóc không ngớt, sáu huynh đệ Ngôn gia muốn tìm người giúp nàng báo thù nhưng lại không biết ở nơi nào, Vân Tịnh Thư thì lặng yên, không nói tiếng nào.
Tình huống này, người không lên tiếng mới là đáng sô nhất. Quân Mạc Ức đứng hồi lâu, thấy hắn vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm thân thể đã lạnh dần của Ngôn Sơ Thất, không mở miệng dù chỉ một từ. Cho tới khi đêm đến, ánh nến soi rõ khỏa chu sa giữ mi tâm hắn đỏ như huyết châu. Hắn đột nhiên rút lưu tinh truy nguyệt kiếm đưa lên cổ, kiếm quang tỏa sáng trong đêm, Quân Mạc Ức liền ngăn hắn lại.
Lại thêm một kẻ si tình ngốc nghếch.
Ngôn Sơ Thất vì Bạch Tử Phi mà tự vẫn bỏ mình, Vân Tịnh Thư lại muốn vì nàng mà quyên sinh sao?
“Ngươi buông.” Vân Tịnh Thư biểu tình, phi thường bình tĩnh.
“Ngươi muốn làm gì? Nàng đã chết, ngươi cũng muốn đi theo sao?” Quân Mạc Ức đè tay hắn lại
“Sơ Thất đến đâu, ta sẽ theo tới đó” Vân Tịnh Thư ngữ khí thản nhiên mà kiên định
“Nơi nàng đến là âm quỷ ti” Quân Mạc Ức tức giận rống to “ là nơi có đến mà không có về, ngay cả ta cũng không có khả năng cứu được nàng, nếu ngươi tới đó thì tính mạng còn chưa lo xong, làm sao có thể cứu được nàng”
“Ta không phải đi cứu nàng.” Vân Tịnh Thư trừng mắt “ta chỉ muốn đi cùng nàng, dù nàng có bất kỳ khó khăn gì, dù nàng gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng kề vai chiến đấu”
Quân Mạc Ức có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ một hồi vẫn hảo tâm nhắc nhở “ ngươi hẳn là biết Sơ Thất thích…Bạch tiểu tiên chứ?”
Vân Tịnh Thư mỉm cười, thản nhiên đáp “ ta biết”
“Biết ngươi còn? !”
“Có đôi khi, không nhất định phải biến nàng thành nữ nhân của mình thì mới là hạnh phúc” Vân Tịnh Thư nhìn hắn, chậm rãi nói “ chỉ cần có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc thì đó cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao? Thiên Quân”
Quân Mạc Ức càng thêm rối rắm.
Chuyện tình yêu ở thế gian sao mà phức tạp thế. Ngôn Sơ Tam và Điệp Lạc dù chuyển thế, dù xa cách ngàn năm, dù trở thành yêu quái cũng không thể quên tình yêu của mình. Ngôn Sơ Thất đối với Bạch Tử Phi dù biết ngăn cách bởi thiên quy, dù mất cả tính mạng cũng muốn đi theo hắn. Vân Tịnh Thư lại càng ngốc hơn, biết rõ người ta đã có người trong lòng, vẫn muốn đi cứu bọn họ, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần.
Chữ tình này có bao nhiêu ma lực ah?
Vân Tịnh Thư hất tay Quân Mạc Ức, lại huy kiếm lên
Quân Mạc Ức vừa nhìn thấy kiếm quang tỏa sáng, không nghĩ gì mà mở miệng “ ta mang ngươi xuống đó”
Vân Tịnh Thư sửng sốt.
Quân Mạc Ức suýt chút nữa là tự vả miệng mình.
Xúc động là ma quỷ, quả không sao mà. Hắn thực sự không hiểu nổi mấy kẻ phàm nhân này, cả đám đều lấy tính mạng của mình là tiền đặt cược, âm quỷ ty kia cực kỳ khủng bố chứ có phải là hậu hoa viên nhà bọn họ đâu. Hắn dù có thể xuống đó nhưng lại trái với chức trách của Tuần Sử Thiên Quân, không hợp thiên quy, nếu để cấp trên phát hiện hắn dám dẫn sinh hồn xuống đó thì e rằng hắn cũng phải chịu trừng phạt như Bạch Tử Phi.
Nhưng mà…Quân Mạc Ức nhíu mày, quản con mẹ nó. Thần tiên yêu quỷ cũng đã loạn thành một đoàn rồi, phàm nhân cũng dám vứt bỏ tính mạng, không thèm đi đầu thai, hắn đường đường là một Tuần Sử Thiên Quân mà lại ham sống sợ chết sao? trừng phạt thì trừng phạt đi, hắn cũng không phải không thể gánh vác, chỉ cần nhìn thấy một đám ngốc tử này ở cùng một chỗ thì hết thảy đều đáng giá.
“Đi! Ta mang ngươi xuống đó” Quân Mạc Ức khởi động tiên pháp, mang theo sinh hồn của Vân Tịnh Thư đi xuống âm quỷ ty lạnh lẽo.
Tuy rằng hắn là thiên quân, có thể đi vào cũng không bị ngăn cả nhưng lần này lại mang theo sinh hồn, cho nên phải dùng tiên pháp để bảo vệ hồn phách của hắn dù rời khỏi thân thể cũng không chết đi nhưng cũng không nắm chắc hoàn toàn, nếu bề trên biết được thì ngay cả hắn cũng không thoát khỏi trừng phạt
Thật vất vả hai người mới tìm được cửa vào âm quỷ ty, Quân Mạc Ức và Vân Tịnh Thư một đường thẳng tới cầu Nại Hà, rồi liệt ngục, từ xa đã nghe tiếng đánh nhau, còn có yêu khí cực nồng.
“Nơi này sao lại có yêu?” Quân Mạc Ức sửng sốt.
Vân Tịnh Thư chỉ một lòng mong gặp được Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất.
Hai người còn chưa xông vào liệt ngục thì đã thấy đại ti vương bước vào liệt ngục, rống giận đến rung chuyển cả đất trời, Vân Tịnh Thư lo lắng muốn xông vào.
Quân Mạc Ức liền giữ hắn lại “ ngươi muốn chết, đừng nói hiện tại ngươi chỉ là sinh hồn, cho dù là tử hồn, gặp phải đại ti vương cũng phải đi đời nhà ma, ngay cả ta còn đánh không lại hắn, ngươi xông vào thì chỉ có nước chết”
“Sơ Thất ở đâu?” Vân Tịnh Thư căn bản không nghe lọt tai mấy lời của Quân Mạc Ức, còn trợn mắt với hắn.
Quân Mạc Ức thực sự không hiểu nổi phàm nhân này, vì người khác mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao?
Nhưng nhìn thấy Vân Tịnh Thư trợn mắt, khỏa chu sa trên trán như tỏa sáng thì hắn cũng hơi buông tay. Vân Tịnh Thư ở âm quỷ ty chẳng qua chỉ là một sinh hồn bé nhỏ, thế mà dám vọt thẳng là liệt ngục.
Quân Mạc Ức lập tức bám theo hắn.
Đập vào mắt bọn họ lại là hình nảnh nữ tử mặc gả đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh, phảng phất như sao sa, nhảy vào trong biển lửa.
Vân Tịnh Thư và Quân Mạc Ức cùng vươn tay, muốn níu giữ thân hình của nàng nhưng chỉ bắt được khoảng không.
Biển lửa nảy lên một tia lửa hoa rồi biến mất không thấy.
“Chúng ta. . . . . . Đã tới chậm.” Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn biển lửa.
Ngọn lửa hừng hực, cháy suốt mấy trăm năm, cách mấy trăm thước cũng thấy nóng vô cùng, cảm giác rát bỏng. Không dám nghĩ nếu nhảy vào đó thì sẽ đau đớn tới mức nào, nếu không lập tức chết đi mà bị lửa kia thiêu đốt thì đúng là đại cực hình.
Vân Tịnh Thư nhìn biển lửa hừng hực, hắn không lên tiếng cũng chẳng có biểu tình gì, chỉ chăm chú nhìn vào chỗ Ngôn Sơ Thất mới nhảy vào
Quân Mạc Ức vừa nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, liền biết trong lòng hắn đang miên man suy nghĩ.
Nam nhân này giống y như Ngôn Sơ Thất, dù làm chuyện gì cũng không khi nào nói trước. Nhưng mà tình cảnh vừa rồi quả là kinh thiên động địa, bất kỳ người nào cũng phải giật mình không thôi.
Hắn nhịn không được lắc lắc tay Vân Tịnh Thư “ ngươi đừng nghĩ nhiều, biển lửa này nếu đã ngã vào thì không có nổi lên, Bạch Tử Phi tuy không còn là thần tiên, không có tiên cốt nhưng có lẽ hắn sẽ không chết, còn Sơ Thất…chỉ sợ sống không được bao lâu. Chúng ta vẫn nên trở về, ta sẽ cầu xin sư phụ ta, may ra còn có thể cứu nàng một mạng”
Quân Mạc Ức xoay người,muốn đi tìm viện binh bởi lẽ ngay cả hắn cũng không thể xông vào biển lửa.
Không ngờ Vân Tịnh Thư không nhúc nhích mà còn đoạt lấy lưu tinh kiếm trong tay hắn.
“Thiên Quân, khi nào ngươi gặp lại nàng, hãy giao cái này cho nàng”
Quân Mạc Ức khó hiểu, tái kiến? mà gặp lại ai? Giao cho ai? Người này…
Ân? Quân mạc ức có chút khó hiểu, tái kiến nàng? Tái kiến ai? Phải giao cho ai? Người kia là muốn. . . . . .
Quân Mạc Ức còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng nổ vang lên.
Chu Sa công tử Vân Tịnh Thư anh tuấn phi thường cứ vậy mà đi theo Ngôn Sơ Thất, nhảy vào biển lửa
“Vân Tịnh Thư!” Quân Mạc Ức không ngờ phàm nhân này có dũng khí tới vậy, không khỏi kêu to “ Vân Tịnh Thư, ngươi điên rồi, ngươi là sinh hồn, đi vào chỉ có chết”
Người đã nhảy vào biển lửa thì làm sao còn nghe được tiếng hắn gọi.
Hỏa giống bùng lên như muôn ngàn đóa hoa nở rộ, sóng nhiệt lan tràn cơ hồ có thể nướng chín những người đứng gần. Cảm giác da thịt như bị xé rách, ánh lửa làm cho ngươi ta muốn đui mù
Nhưng giữa biển lửa nóng hừng hực đó, ngay trung tâm lại trong suốt.
Vân Tịnh Thư nhảy vào biển lửa, giống như được soi sáng, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất dưới đáy.
Bạch Tử Phi hình như đã hôn mê, Ngôn Sơ Thất gắt gao nắm chặt tay hắn, nhưng dù nàng lay thế nào hắn cũng không nhúc nhích.
Ngôn Sơ Thất cũng sắp không xong.
Miệng vết thương trên tay rất lớn, máu phun ra như mưa…
Vân Tịnh Thư đi về phía nàng, ôn lấy Ngôn Sơ Thất rồi giữ chặt cánh tay của Bạch Tử Phi.
Ngôn Sơ Thất giật mình, không ngờ Vân Tịnh Thư lại đang ở trước mặt.
Gương mặt anh tuấn, khí khái làm cho nữ tử nào nhịn thấy cũng phải động tâm.
Giờ phút này hắn ở dưới ánh lửa đỏ càng thêm yêu diễm, chu sa nơi mi tâm lóe sáng…dung nhan tuấn tú làm cho nam nhân khắp thiên hạ phải thất sắc.
Vân Tịnh Thư nhìn Ngôn Sơ Thất, rồi đột nhiên nhẹ hôn lên môi nàng.
Lửa cháy ngập trời.
Da thịt đau đớn như muốn nỗ tung.
Nhưng đau đớn đó cũng không bằng một khắc kia hắn hôn lên môi nàng.
Đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, lại mang theo sự bi thương, tuyệt vọng.
Ngôn Sơ Thất không đẩy hắn ra. Nhưng Vân Tịnh Thư rất nhanh đã buông nàng ra.
Kéo tay Bạch Tử Phi, ôm lấy eo nàng, đau đớn hét to một tiếng “ đi”
Bạch Tử Phi đang hôn mê, tùy ý để hắn kéo đi mà Ngôn Sơ Thất cũng không phản đối, một đường đi thẳng.
Lửa vẫn cháy hừng hực cơ hồ có thể hòa tan vạn vật trong nháy mắt.
Vân Tịnh Thư ôm Ngôn Sơ Thất, lôi kéo Bạch Tử Phi, dùng sức đưa bọn họ đến bên bờ biển lửa “ mau, đi mau đi”
Ngôn Sơ Thất bám lấy vách tường, liều mạng trèo lên.
Nào ngờ vách tường rất trơn, lại thêm những lưỡi lửa chực chờ để thiêu đốt…
Nàng không khỏi quay đầu lại hô: “Không được!”
“Không được cũng phải cố, nhanh lên đi” Vân Tịnh Thư rống giận
Ngôn Sơ Thất dùng hết sức để đi lên nhưng không ngờ mới đặt được một châ thì không biết nước bên cạnh biển lửa là cái gì, lập tức bám chặt lấy chân nàng.
“A” Ngôn Sơ Thất kêu to một tiếng.
An hồ ly cũng vừa tới, không khỏi lo lắng “ cẩn thận, các ngươi cẩn thận, có rất nhiều ác quỷ đang tiến tới đây”
Đám ác quỷ phát giác bọn họ có thể xông lên nên vội đến chen chân, thậm chí còn muốn dùng bọn họ làm bàn đạp để trèo lên. Ngôn Sơ Thất kiên trì bám vào vách tường nhưng cũng không cố được bao lâu nữa.
Vân Tịnh Thư cũng rất nôn nóng, bất chấp đau đớn, vừa kéo Bạch Tử Phi vừa nâng Ngôn Sơ Thất, còn rống to “ đi mau”
Cơ hồ như dùng toàn bộ khí lực nâng đẩy Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi.
An hồ ly cũng tham gia hỗ trợ, há miệng cắn lấy cánh tay của Bạch Tử Phi.
Quân Mạc Ức từ không trung nhảy xuống, một tay giữ chặt Ngôn Sơ Thất, một tay đỡ lấy Bạch Tử Phi, dùng hết sức bình sinh rốt cuộc cũng kéo được bọn họ lên.
Ngay lúc đó Vân Tịnh Thư đã bị rất nhiều ác quỷ quấn lấy mà hắn lại không còn chút khí lực nào. Lửa nóng gần như thiêu đốt sạch quần áo trên người hắn, toàn thân hắn chi chít vết thương, đau đớn như muốn cắn nuốt chút sức lực cuối cùng của hắn.
Ngôn Sơ Thất ở trên bờ, quay đầu gọi hắn “ Vân công tử”
Vân Tịnh Thư vẫy tay với nàng, mỉm cười “ Sơ Thất…đáp ứng ta…hãy sống hạnh phúc”
“Vân công tử!” Sơ Thất la lên thất thanh
Vân Tịnh Thư. . . . . . Chậm rãi, chậm rãi, từ từ chìm xuống.
Gương mặt anh tuấn, nụ cười tao nhã mê người, đôi mắt hẹp dài tinh thế, ánh mắt tràn ngập nhu tình không muốn xa rời, khỏa chu sa giữa mi tâm…hắn vẫy tay với nàng lần cuối…
“Im miệng! Sao có thể ở bên đường phi lễ nữ tử”
Phụ thân, mẫu thân, người nhà, Vân môn. . . . . . Từ nay về sau, tan thành mây khói. . . . . .
“Chỉ cần có liên quan tới Sơ Thất thì có liên quan tới ta”
“Có ta ở đây, ai cũng đừng mong tới gần nàng”
“Ta chỉ là muốn đi cùng nàng. Nơi nào có Sơ Thất, nơi đó nhất định sẽ có ta, dù nàng có khó khăn gì, gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ta đều ở bên cạnh nàng, cùng nàng chiến đấu”
“Có đôi khi, không phải nhất định đem nàng biến thành nữ nhân của mình mới là hạnh phúc. Chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc thì đó cũng là hạnh phúc”
Rất nhiều chuyện hiện lên.
Hắn lạnh lùng, hắn suất khí, hắn anh tuấn, hắn tiêu sái, hắn si tình, hắn nghĩa vô phản cố, hắn vì nữ nhân âu yếm nhất mà tình nguyện dâng ra tất cả, kể cả sinh mạng mình.
Giờ phút này, không có ai anh tuấn hơn hắn, không có ai cuồng dại hơn hắn cũng không có ai làm người khác cảm động hơn hắn.
Lửa vẫn cháy hừng hừng, sóng nhiệt ngập trời.
Khỏa chu sa đỏ như máu lóe sáng trong ánh lửa rồi biến mất…chìm nghỉm…
“Vân. . . . . . Tịnh Thư!”
Ngôn Sơ Thất che miệng, đau đớn khóc không thành tiếng.
Hôi phi yên diệt
Thời gian như đứng yên.
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn biển lửa nuốt sống Vân Tịnh Thư, nhìn Bạch Tử Phi đang hôn mê bất tỉnh, nhìn Ngôn Sơ Thất lặng yên rơi lệ…bỗng nhiên cỗ lửa giận không biết từ đâu hừng hực thiêu đốt…
Thế giới này rốt cuộc là cái dạng gì???
Hiểu nhau không thể ở gần nhau, yêu nhau không đến được với nhau. Nhân thần tiên yêu ma đểu có quy định cũng chính vì thế mà một người vô tội phải chết. Hắn biết hắn cũng có trách nhiệm của mình nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn bằng hữu vì yêu, vì trách nhiệm mà mất đi tính mạng.
Thiên đình, trừng phạt liền trừng phạt đi, giáng tội liền giáng tội đi, cứ để cho một mình hắn gánh vác, không cần tra tấn một phàm nữ đáng thương, cũng đừng khiển trách một tiểu tiên nho nhỏ.
Quân Mạc Ức đột nhiên đứng lên, rống to với đại quỷ ti “ đủ rồi, rốt cuộc còn muốn tra tấn bọn họ tới mức nào nữa?”
Đại ti vương đã sớm biết Quân Mạc Ức xuất hiện, mới rồi còn do dự “ Tuần Sử Thiên Quân, đây không phải là nơi ngươi nên xuất hiện, ngươi cũng biết đường đột xông vào âm quỷ ty, dù là thượng thần cũng bị trừng phạt”
Quân Mạc Ức thẳng người đối diện với đại ti vương cao lớn, ánh mắt chưa từng lãnh khốc như vậy, tỏa sáng như là sao trên trời. Hắn híp mắt, lạnh lùng nhìn đại ti vương “ ta đã dám vào đây thì không sợ bị trừng phạt, hiện tại ta chỉ muốn nói một câu, có để ta dẫn bọn họ đi không, nếu không…”
“Ngươi mơ tưởng!” Đại ti vương cũng không sợ hắn “ xem ra Tuần Sử Thiên Quân cũng quăng bỏ quy luật của sáu giới sang một bên. Được, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, hảo hảo thu thập một đám loạn thần phản hồn các ngươi. Ta muốn cho các ngươi biết, âm quỷ ty của ta vĩnh viễn chỉ có vào mà không có ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.