Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 23: Ngoại truyện Đi nhà trẻ




Rất nhiều rất nhiều năm sau…
Địa điểm là nhà trẻ Hoa Hướng Dương.
Thời gian hoạt động tự do của các bạn nhỏ.
Các bạn nhỏ lớp Lá trong nhà trẻ vui vẻ chơi đùa, Lâm Tiểu Phục vừa lên lớp Lá đang chơi đu dây với thần tiên be bé Tô Tiểu Cùng phản lão hoàn đồng về năm năm tuổi để cùng lớn lên với mình.
Qua cầu Nại Hà không uống canh nên Lâm Tiểu Phục bây giờ vẫn giữ được toàn bộ ký ức kiếp trước.
Ngày ngày phải chơi chung với một đám nhóc con thò lò mũi xanh thật vô cùng mệt mỏi…
Nhưng làm thần đồng nhất định sẽ còn mệt hơn, cho nên Lâm Tiểu Phục đành phải cắn răng giả nai, để che giấu vẻ trưởng thành nghiêm túc thi thoảng lộ ra, Lâm Tiểu Phục rất mưu mô cách ít lâu lại làm chuyện ngu xuẩn.
Tô Tiểu Cùng ngồi trên xích đu, Lâm Tiểu Phục đứng sau lưng, mỗi lần Tô Tiểu Cùng đánh tới, Lâm Tiểu Phục lại đẩy mạnh, để xích đu của Tô Tiểu Cùng bay thật cao.
Tô Tiểu Cùng bay tới bay lui, rút que kẹo đã ngậm sạch ra khỏi miệng.
Lâm Tiểu Phục thấy vậy, một tay cầm lấy que trong tay Tô Cùng, một tay mở ba lô gấu con đeo trên lưng, trong ba lô đầy các loại kẹo que, Lâm Tiểu Phục bi bô hỏi: “Cục cưng muốn ăn vị gì?”
Tô Tiểu Cùng cũng bi bô đáp: “Dâu tây.”
Lâm Tiểu Phục lấy que kẹo vị dâu ra, xé giấy gói đút cho Tô Tiểu Cùng, vẫn như kiếp trước, yêu thương bảo: “Cục cưng, a…”
Tô Tiểu Cùng cũng ngoan ngoãn há miệng chờ đút hệt như kiếp trước, “A…”
Lâm Tiểu Phục cười hài lòng, khoe hàm răng sún, đút kẹo cho Tô Tiểu Cùng rồi lại đẩy đu, yêu chiều vô cùng.
Lâm Tiểu Phục kiếp này, cũng như Lâm Tiểu Phục kiếp trước, là một cậu bé con dễ thương không chịu nổi.
Đôi mắt vừa to vừa đen, lông mi thật dày thật cong, mặt tròn xoe xinh xắn, nhìn biết ngay sau này sẽ rất đẹp trai.
Dù sao thì cục trưởng Cục Luân Hồi cũng không dám lộn xộn với họ nhà thần nghèo…
Thời đại bây giờ người ta càng lúc càng không tin có âm tào địa phủ, tiền giấy được đốt cũng ít dần, người mới chết không đóng nổi phí quản lý, địa phủ gặp nguy cơ tài chính. Trên có Diêm Vương Phán Quân Hắc Bạch Vô Thường, dưới có tiểu quỷ đốt lò cho địa ngục, ai cũng sống khó khăn, vô cùng thảm.
Nếu còn bị thần nghèo báo oán thì thật sự không sống nổi nữa…
Nhưng Lâm Tiểu Phục có xinh mấy cũng không bằng Tô Tiểu Cùng.
Dù sao cũng là thần tiên, đời trước dung mạo hai mươi tuổi mới gặp đã mê hoặc sếp Lâm, biến về thời shota càng moe đến không còn thiên lý, xinh xắn đáng yêu như búp bê, biệt danh sát thủ cô nuôi dạy trẻ trường mầm non Hoa Hướng Dương, ai cũng muốn nựng.
Đương nhiên cũng rất được các bạn nhỏ yêu thích.
Đặc biệt là bạn nam…
Nhưng Lâm Tiểu Phục canh Tô Tiểu Cùng kĩ lắm, bé trai nào muốn chơi với Tô Tiểu Cùng phải được Lâm Tiểu Phục đồng ý, nhưng Lâm Tiểu Phục chưa từng đồng ý, cho nên trong lớp không ai dám chọc ghẹo Tô Tiểu Cùng.
Hiện tại, một bé con mới chuyển lớp hôm qua to gan cần bông bồ công anh chạy đến chỗ xích đu, thẹn thùng tặng Tô Tiểu Cùng: “Tô Tiểu Cùng, tặng cậu này.”
Hiển nhiên nhóc con chưa biết sự lợi hại của Lâm Tiểu Phục…
Lâm Tiểu Phục:???
Ơ hay? Thằng nhóc con này dám câu vợ mình ngay trước mặt mình à?
Thế là Tô Tiểu Cùng còn chưa kịp nói gì, Lâm Tiểu Phục đã sải chân chạy qua, cầm lấy bông bồ công anh trong tay cậu nhóc, phồng má thổi phù.
Bồ công anh rơi rụng theo gió.
Cậu nhóc tức giận, “Tớ cho Tô Tiểu Cùng mà!”
Lâm Tiểu Phục kéo Tô Tiểu Cùng xuống khỏi xích đu, rồi dùng bàn tay béo mũm kabe-don (1)Tô Tiểu Cùng, bàn tay mũm mĩm còn lại nhấc cằm Tô Tiểu Cùng để cậu ngẩng lên, rồi hôn chụt lên môi Tô Tiểu Cùng.
Tâm hồn cậu nhóc lập tức gặp phải cú sốc chưa từng có.
Lâm Tiểu Phục liếc cậu nhóc, bi bô uy hiếp: “Đây là người của tôi, cậu dám đến gần tôi cho cậu biết tay.”
Cậu nhóc đỏ mắt, gào lên: “Các cậu yêu nhau! Tớ nói với cô!”
Lâm Tiểu Phục khí phách khoanh tay, bi bô hỏi lại: “Hở? Cậu cũng muốn yêu nhau với cậu ấy đó thôi?”
Cậu nhóc đỏ mặt, lắp bắp: “Tớ… tớ…”
Lâm Tiểu Phục hừ lạnh, bi bô: “Hừ, nhóc con, trưởng thành sớm quá đấy.”
Nhóc con miệng mếu xệch, khóc oa oa chạy mất.
Rốt cuộc ai mới là người trưởng thành sớm chứ hu hu hu hu!
Chắc tại kích động quá, cậu nhóc chạy được mấy bước liền té ịch, khi tới được chỗ cô giáo thì đã có được thành tựu chạy đất bằng té liên tiếp bảy cú hoàn mỹ, thảm thương khôn tả.
Tô Tiểu Cùng kéo tay áo Lâm Tiểu Phục, trách: “Là trẻ con thôi mà, lần sau anh đừng dữ như vậy.”
“Anh mặt kệ.” Lâm Tiểu Phục nheo mắt, bi bô: “Em là của một mình anh, không ai được tơ tưởng linh tinh.”
Tô Tiểu Cùng bị Lâm Tiểu Phục bầu bĩnh tròn xoe nhưng cố ra vẻ tổng tài bá đạo làm bật cười, vừa cười vừa gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”
Lâm Tiểu Phục cong môi, khuôn mặt tròn như bánh bao ghé sát vào má Tô Tiểu Cùng, hạ giọng: “Vừa rồi cảm giác thế nào?”
Tô Tiểu Cùng hoang mang, “Cảm giác cái gì?”
“… Anh hôn em một cái đó.” Lâm Tiểu Phục ê chề, “Không thấy tê rần cả người à?”
“Có, có chứ.” Tô Tiểu Cùng vội nói dối.
Lâm Tiểu Phục đưa cánh tay béo ú ôm eo Tô Tiểu Cùng, hôn cái nữa, nước miếng dính đầy má Tô Tiểu Cùng.
Hôn xong, Lâm Tiểu Phục dục cầu bất mãn chậc một tiếng, bi bô: “Nghĩ tới còn phải chờ mười năm nữa mới được làm em anh lại sốt ruột chết được…”
Tô Tiểu Cùng cuối cùng cũng hết khống chế nổi, cười ra tiếng.
Lâm Tiểu Phục: “… Em chờ đó cho anh.”
Tô Tiểu Cùng vẫn cười.
Lâm Tiểu Phục quay đầu chạy mất.
Như rất nhiều năm trước, chạy vào hố cát, lấy chai nước trong ba lô con gấu ra hòa với cát.
Tô Tiểu Cùng cũng chạy theo cùng nặn cát với Lâm Tiểu Phục, bốn bàn tay trắng trắng tròn tròn đắp cát thành hình trái tim.
“Cho em.” Lâm Tiểu Phục cẩn thận nhấc trái tim lên, để vào tay Tô Tiểu Cùng, cười xán lạn, lộ răng sún, “Tín vật định tình của kiếp này.”
Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau… Đến khi địa cầu không còn nước, chẳng còn cát.
Tô Tiểu Cùng nâng niu trái tim cát, cọ cọ má vào, đôi mắt đen trong vắt phản chiếu hình bóng trẻ con của Lâm Tiểu Phục.
Sinh lão bệnh tử.
Đời đời kiếp kiếp.
(1)Dồn ai đó vào sát tường rồi chống tay lên tường giữ lại.
Hết truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.