Thần Ma Thiên Tôn

Chương 23: Hứa Hẹn




Thanh Ma kiếm này không phải là lần đầu tiên cứu mạng hắn, nó có thể hút máu người, đoạt lấy Uẩn Huyết dịch, giống như bản thân nó tự có linh hồn vậy.
Ma kiếm toàn thân đỏ rực như máu, yêu diễm mà ma tính, không biết từ lúc nào, trên thân kiếm xuất hiện một đường hoa văn cực nhỏ, giống như mạch máu, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
- Chẳng lẽ lúc ta sinh ra, thanh Ma kiếm này ở ngay trong trái tim của ta? Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Tiểu Xuyên muốn đưa Ma kiếm ra khỏi cơ thể, nhưng thử vài lần đều không thành công, lực lượng Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể còn chưa đủ mạnh.
Có lẽ, đạt tới Thần Thể cảnh thì mới có thể khống chế Ma kiếm ra khỏi cơ thể.
Ninh Tiểu Xuyên có cảm giác bên trong Ma kiếm dựng dụng lực lượng rất khổng lồ, những gì mà nó biểu hiện ra hiện nay, chắc chắn chỉ là một góc của tòa băng sơn, lúc nó hoàn toàn bày ra ma uy, e rằng Võ giả khắp toàn thiên hạ đều sẽ vì nó mà run rẩy.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí” một đêm, thì tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy đã được củng cố.
Sáng sớm, rời khỏi cửa phòng.
Từ trong miệng hắn thở ra, có một tia Huyền Khí nhàn nhạt tản ra, mơ hồ kèm theo tiếng sấm, thổi cho cỏ cây trong trang viên đều lay động.
Đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, số lượng Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể sẽ bạo tăng, gấp mấy lần so với Huyền Khí tầng thứ sáu.
Khi vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo, máu trong cơ thể sẽ nhanh chóng vận chuyển, một phút có thể hoàn thành ba chu thiên, tốc độ máu lưu chuyển nhanh gấp chín lần so với người thường.
Đừng nhìn tốc độ máu lưu chuyển chỉ gấp chín lần, nhưng lực lượng lại không chỉ đơn giản là gấp chín lần mà thôi.
- Một phút hoàn thành ba chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ bảy. Một phút hoàn thành năm chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ tám. Một phút hoàn thành bảy chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ chín. Một phút hoàn thành mười chu thiên, có thể bước và Thần Thể cảnh. Bây giờ ta vẫn còn kém rất xa a.
Huyền Khí tầng thứ bảy đã có thể xem là cao thủ trẻ tuổi, nhưng so với những người đỉnh phong trong thế hệ trẻ, thì vẫn còn kém rất xa.
Đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, cứ tăng lên một cảnh giới, thì lực lượng sẽ gia tăng trên diện rộng, tay không phách hổ, một chưởng nát tượng, đạt tới cảnh giới mà thường nhân căn bản không dám tưởng tượng.
Lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một đoàn Huyền Khí xích hồng sắc, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng một thanh kiếm, kiếm dài ba thước tám tấc.
Đây là “Huyền Khí kiếm”, dùng Huyền Khí ngưng tụ thành kiếm, độ sắc bén vượt xa binh khí sử dụng kim loại rèn thành, một kiếm có thể chặt đứt một cái trụ sắt to.
- Ầm...
Huyền Khí kiếm còn không ngưng tụ thành hình, thì đã đột nhiên vỡ nát, hóa thành một luồng sương khói, lưu động quanh bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên.
- Thất bại rồi! Mặc dù ta đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, nhưng để ngưng khí thành cương, dựng khí thành kiếm, thì Huyền Khí vẫn không đủ thâm hậu, không thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”, có lẽ chờ đến khi ta đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám, mới có thể tùy ý ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”. Đến khi đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín, Võ giả cảnh giới tương đồng, khẳng định không ai có thể cản được một kiếm của ta.
Ninh Tiểu Xuyên có chút thất vọng.
Nếu như có thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”, Ninh Tiểu Xuyên tin rằng với tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy của mình, vẫn có thể khiêu chiến Võ giả Huyền Khí tầng thứ tám.
Huyền Khí kiếm vừa xuất, binh khí phàm tục và huyền cương hộ thể của Võ giả, căn bản không thể cản được.
Thế nhưng, muốn khống chế Huyền Khí ngưng tụ thành kiếm, thì lại rất khó, cần Huyền Khí thâm hậu chống đỡ, ngoài ra còn yêu cầu khả năng khống chế Huyền Khí của Võ giả cực kỳ xảo diệu, cho nên ngay cả nhiều cao thủ Huyền Khí tầng thứ chín, cũng không thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm” được.
Ninh Tiểu Xuyên bây giờ chỉ mới vừa đột phá Huyền Khí tầng thứ bảy, đã muốn ngưng tụ “Huyền Khí kiếm” thành hình, quả thật rất khó mà làm được.

Hải Đường trang viên tọa lạc tại Nam Sơn Tập ở ngoại thành.
Đáng nhắc tới chính là xung quanh Hoàng thành, tổng cộng có hơn một trăm khu vực biên giới, mà Nam Sơn Tập chính là một trong số đó.
Những khu vực biên giới này cách Hoàng thành không xa, giống như 
“chúng tinh phủng nguyệt”, bao phủ lấy Hoàng thành ở trung tâm.
Mỗi một khu vực biên giới, đều bố trí một tòa hiểm quan, có một lượng lớn quân đội trú đóng, thủ hộ an nguy Hoàng thành.
Hoàng thành chính là nơi mà Vương Hầu, phú cổ, cường giả Võ Đạo, quan lớn quý nhân ở, còn những tiểu thương phần lớn đều không có quyền ở lại Hoàng thành, ban ngày ở Hoàng thành làm việc mưu sinh, tối đến sẽ trở về khu vực biên giới.
Cho nên, khu vực biên giới còn được gọi là khu bình dân xung quanh Hoàng thành.
Hải Đường trang viên ở Nam Sơn Tập cũng được xem là trang viên nổi danh, bởi vì những bần dân sống ở khu vực biên giới đều biết nơi đó là sản nghiệp của Kiếm Các Hầu Phủ, là nơi du ngoạn của các con cháu Vương hầu.
Hải Đường trang viên chiếm diện tích 1800 mẫu, là một tòa trang viên rất lớn, chỉ riêng tường bao quanh trang viên đã cao bảy trượng, sánh ngang tường thành của những tòa tiểu thành bình thường, bên tên có bố trí lầu quan sát, tháp nhìn xa, có hộ vệ mặc trọng giáp trông coi.
Cảnh sắc trong tường, lại càng đẹp không tả xiết, có dòng suối từ trong khe núi chảy ra, có hồ nước nhân tạo, có đình đài lầu các, cầu đá, sơn cốc, suối nhỏ,…
Trong mắt bần dân bình thường, tòa Hải Đường trang viên này quả thực giống như một tòa thành nhỏ, muốn tới gần mà tới không được.
Hơn nữa, địa vực ba mươi dặm xung quanh, đều thuộc sự quản hạt của Hải Đường trang viên. Cư dân ở khu vực này, hàng năm đều phải cống nộp tiền, gạo lương và vải vóc.
Trong Hải Đường trang viên, trồng rất nhiều hoa Hải Đường, có Thu Hải Đường, có Hải Đường bốn mùa, một năm bốn mùa đều nở rộ hoa thơm diễm lệ, mọc ở bên tiểu hồ, mọc ở trong sơn cốc, mọc dưới khe núi, mọc ở bên lầu các, khiến cho tòa trang viên này bốn mùa đều giống như mùa xuân.
Những đóa hoa rơi vào trong nước, trôi theo dòng suối nhỏ, khiến toàn bộ dòng suối đều biến thành một màu phấn hồng sắc, đẹp không nói nên lời.
Những đóa hoa từ trên lan can lầu các rơi xuống, bị gió thổi bay trong không trung, giống như mưa hoa, tràn ngập khắp Hải Đường trang viên.
Những đóa hoa rơi vào trong nước, trôi theo dòng suối nhỏ, khiến toàn bộ dòng suối đều biến thành một màu phấn hồng sắc, đẹp không nói nên lời.
Những đóa hoa từ trên lan can lầu các rơi xuống, bị gió thổi bay trong không trung, giống như mưa hoa, tràn ngập khắp Hải Đường trang viên.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên đang thưởng thức cảnh đẹp trong Hải Đường trang viên, trong màn “mưa hoa” cách đó không xa, xuất hiện một nữ tử mặc la sam trắng tuyết. Nàng để kiểu tóc tiên nữ, trên mặt che khăn lụa trắng, tựa như một vị Hoa tiên tử từ trong hoa viên Hải Đường bước ra.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngọc cô nương khôi phục thật nhanh, chỉ trong một đêm, không ngờ đã có thể đi lại rồi.
Bản thân Ngọc Ngưng Sanh chính là cảnh giới Võ Tôn, đã tu luyện thân thể huyết nhục thành Thần Thông Võ Thể, chỉ cần độc của Ác Long bị bức ra khỏi cơ thể, thân thể của nàng có năng lực tự hồi phục rất mạnh.
Bây giờ, nàng ngoại trừ chưa thể sử dụng lực lượng Thần Thông ra, thì đã khôi phục không khác gì người thường.
- Phải đa tạ ân cứu mạng của Ninh thiếu gia rồi.
Thanh âm của Ngọc Ngưng Sanh rất ôn nhu, đứng trong mưa hoa, không khác gì một nữ thần trong tranh.
Ninh Tiểu Xuyên vội nói:
- Cho dù muốn cảm tạ cũng là ta cảm tạ ân cứu mạng của Ngọc cô nương mới đúng, nếu không phải Ngọc cô nương ra tay tương trợ, e rằng ta và Ngọc Nhan đã chết trong tay của năm tên tử sĩ kia rồi.
- Được rồi, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cứu lại ta một mạng, chúng ta xem như thanh toán xong, sau này ta rời khỏi đây, không ai thiếu nợ ai nữa.
Ngọc Ngưng Sanh cũng chẳng phải là nữ tử thích nói nhiều, nàng và Ninh Tiểu Xuyên vốn là bèo nước gặp nhau, không muốn tiếp tục tham gia vào tranh đấu trong nội bộ của Kiếm Các Hầu Phủ.
Nữ tử thanh lâu, cho dù nhan sắc xinh đẹp như thế nào, cũng chỉ là thân phận thấp hèn.
Nếu nàng tham gia vào vòng xoáy tranh đoạt người thừa kế của Hầu Phủ, vậy thì quả thực là muốn chết.
Ngày hôm qua, nàng ra tay cứu Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Nhan, đó là vì nàng tiện đường đi ngang qua, nếu đã gặp thì tự nhiên không thể làm như không thấy, đây chính là nguyên tắc hành sự của nàng.
Thế nhưng, bây giờ thương thế của nàng đã tốt hơn phân nửa, liền quyết định rời đi, không muốn có nhiều khúc mắc với đám con cháu môn hầu.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Ân tình không nên tính toán như vậy, phải biết rằng, nếu ngươi không ra tay cứu chúng ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, cũng không cần ta phải cứu ngươi. Nói cách khác, ngươi bị thương đều là do chúng ta gây ra, như vậy cứu ngươi chỉ là chuyện mà ta phải làm. Không những thế, ta còn thiếu nợ ngươi một đại nhân tình. Ta làm người không thích thiếu nợ ai, ngươi có muốn thứ gì không? Hoặc cần giúp đỡ gì đó? Nếu như ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi làm, xem như trả lại ngươi nhân tình này.
Ngọc Ngưng Sanh liếc nhìn hắn một cái thật sâu, trong đôi mắt sáng ngời mang theo vài phần khinh thường.
Thiên tài tuấn kiệt muốn giúp nàng và tiếp cận nàng đều là đệ tử Vương Hầu, hơn nữa số lượng cũng không ít, nàng cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên cũng là loại người này.
- Ta muốn tiến vào Thiên Đế học cung tu luyện, ngươi có thể giúp ta được sao?
Ngọc Ngưng Sanh nhàn nhạt nói.
Ninh Tiểu Xuyên đã sớm nghe nói đến “Thiên Đế học cung”, đây được xưng là học phủ Võ Đạo cao cấp nhất Ngọc Lam quốc, là nơi tu tập võ công văn trì, nhưng khảo hạch thiên tư và nhân phẩm của Thiên Đế học cung đều khảo hạch rất nghiêm cẩn, cứ năm năm mới tuyển nhận học sinh một lần, người có thể tiến vào Thiên Đế học cung học tập, không ai không phải là tinh anh tuyệt thế.
Thiên tư và tu vi của Ngọc Ngưng Sanh đều tuyệt đối đủ tiến vào Thiên Đế học cung, thế nhưng nàng lại là nữ tử thanh lâu, đã bán mình cho Quan Ngọc Lâu, Quan Ngọc Lâu còn trông cậy vào nàng để kiếm tiền và vơ vét của cải, làm sao có thể để cho nàng đi Thiên Đế học cung tu luyện?
Cho nên, nàng muốn tiến vào Thiên Đế học cung cũng chỉ có một biện pháp, đó là trước tiên phải chuộc ra bản thân.
Phải biết rằng, Ngọc Ngưng Sanh chính là mĩ nhân danh mãn Đế Đô, là cây hái ra tiền của Quan Ngọc Lâu, một ngón tay của nàng cũng đã là vô giá, trừ phi là Vương Hầu chân chính thì mới có đủ tài lực chuộc thân cho nàng.
Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng liền cho rằng hắn không khác gì những thiên tài tuấn kiệt khác, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của mình, nhưng không người nào là thật lòng nguyện ý muốn giúp nàng.
Nàng chậm rãi rời đi, chân đạp mưa hoa, bước ra khỏi Hải Đường trang viên.
Đột nhiên, từ đằng sau truyền đến thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên:
- Cho ta ba tháng, ba tháng sau, nhất định ta sẽ giúp ngươi nhập học Thiên Đế học cung, nói được thì sẽ làm được.
Ngọc Ngưng Sanh chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Tiểu Xuyên đứng trên tường thành cao bảy trượng, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Nàng cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một thiếu niên hành động theo cảm tính, cũng không xem lời nói của hắn là thật, tuy nhiên trong lòng vẫn thoáng sinh ra chút hảo cảm với hắn, ít nhất là hắn dám hứa hẹn.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên tường thành của Hải Đường trang viên, nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng Sanh đang dần dần đi xa.
Ngọc Nhan từ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên đi tới, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ngài không phải chỉ nói cho có thôi phải không?
- Đương nhiên không phải!
Ninh Tiểu Xuyên kiên định nói.
Ngọc Nhan nói:
- Ngài hẳn cũng biết giá trị con người của nữ tử Quan Ngọc Lâu rất cao, cho dù chỉ chuộc thân cho một nhạc kỹ ngân bài cũng mất từ 100 vạn đồng tiền nhỏ đến 500 vạn đồng tiền nhỏ. Mà tiểu thư chính là người chính trong Quan Ngọc Lâu, được ngàn vạn người theo đuổi, muốn chuộc thân cho nàng, ít nhất cũng phải có ba ức đồng tiền nhỏ, đây là giá thấp nhất. Hơn nữa, cho dù thiếu gia ngài có thể xuất ra ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho tiểu thư, thì chuyện này nhất định sẽ chấn động toàn bộ Hoàng thành, những lão nhân trong Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối sẽ không để ngài làm loại chuyện nhục nhã môn phong Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên nhàn nhạt cười, nói:
- Ta chỉ giúp nàng chuộc thân để báo ân, không phải kết hôn nàng làm nương tử, tại sao lại nhục môn phong Hầu Phủ? Ngọc Nhan, làm người trọng yếu nhất là phải quang minh chính đại, có ân tất báo, trong lòng thẳng thắn vô tư, như vậy thì không sợ bị người khác cười chê.
Ngọc Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, trong lòng vẫn không tin có người dùng ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu mà chỉ vì báo ân, hắn thật sự không có ý đồ khác với tiểu thư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.