Thần Ma Chi Mộ

Chương 72: Hiêu Trương Đích Pháp Lạp Lợi Chiếc Ferrari Ngang Tàng






"Chắc là vậy." Triệu Thụy nhún vai.
Dù sao thì kẻ đã giết chết Mã Viên chính là hắn, hắn không thể làm ra cái bộ dạng khâm phục bản thân được, làm vậy thì khó coi quá(*).
"Cậu đó, chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình thì bất cứ thứ gì cũng thờ ơ hết." Tôn Tiểu Lan yêu kiều lườm hắn, cảm thấy cái bộ dạng này của hắn thật là đáng ghét.
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Tôn Tiểu Lan bỗng nhiên reo lên.
Vừa lấy chiếc điện thoại ra liếc sơ qua, sắc mặt Tiểu Lan không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, không bắt máy mà tắt nó luôn.(**)
"Có chuyện gì vậy?" Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Triệu Thụy bèn dò hỏi.
Tôn Tiểu Lan khẽ nhíu cặp mày dài, trả lời: "Chỉ là một kẻ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ỷ vào gia thế của bản thân nên ngạo mạn vô cùng.
Có một lần ngẫu nhiên chị gặp mặt hắn, kết quả hắn cứ luôn đòi mời chị đi chơi, thây kệ hắn đi."
"Chị Tiểu Lan thật được săn đón nha!" Triệu Thụy giễu.
Từ bé, Tôn Tiểu Lan đã có không ít kẻ theo đuổi, nhưng ngoại trừ hắn ra vẫn chưa từng thấy cô thân cận với người nào, thành thử Triệu Thụy cũng không để tâm lắm.
"Cái loại săn đón này, không có thì tốt hơn(1)." Tôn Tiểu Lan phớt lờ, "được rồi, tiểu Thụy, có chuyện muốn nói với cậu.
Nhà chị rất có thể sẽ dọn về khu chung cư cũ.

Tiểu Thụy, bọn mình sau này lại phải làm hàng xóm rồi."
"A? Vì sao vậy? Bọn chị không phải dọn đến chỗ mới chưa được bao lâu sao?" Triệu Thụy cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Tôn Tiểu Lan vuốt mái tóc đen được buông xõa, rồi gải thích: "Căn nhà mới mặc dù không tệ, nhưng cách xa chỗ làm của cha chị, có chút bất tiện.
Quan trọng hơn là mọi người ở đó tầng trên tầng dưới đều không biết nhau, cũng không qua lại với nhau.
Không giống như khu chung cư của bọn mình mọi người đều quen mặt nhau, không có gì làm có thể túm tụm lại tán gẫu, hay đánh bài này nọ.
Mẹ chị đã nghỉ hưu, ở nhà có một mình, không chịu được sự tịch mịch nên khăng khăng phải dọn về lại.
Cha chị cũng không có biện pháp, đành phải để căn đó lại làm của hồi môn cho chị sau này."
"Hay quá! Chào mừng chị Tiểu Lan đã trở về." Triệu Thụy cười nói, trong lòng thầm nghĩ xem ra mình cũng nên dọn khỏi Sơn Thủy Nhã Uyển mà về rồi.
Biệt thự trong Sơn Thủy Nhã Uyển xa hoa thoải mái, song hắn thực sự không hề có chút lưu luyến.
Bởi vì từ trước đến giờ, hắn vẫn chỉ xem nó như là một nơi để tu luyện, không hề có cái cảm giác thân thuộc như ở nhà.
Ngược lại căn nhà cũ dẫu có hơi cũ kỹ, nhưng nơi đó đã lưu lại ký ức của hai mươi năm trưởng thành.
Hơn nữa, cả nhà Tôn Tiểu Lan lại sẽ dọn về ở đối diện khiến cho hắn cảm thấy sẽ ấm áp hơn nhiều so với ở lại biệt thự ở Sơn Thủy Nhã Uyển.
Hắn suy tính, sau này muốn tu luyện vẫn có thể đến Sơn Thủy Nhã Uyển, nếu như không tu luyện thì lại trở về khu chung cư.
Tôn Tiểu Lan chợt như nhớ đến chuyện gì, liền hỏi: "Đúng rồi tiểu Thụy, cậu có mấy lớp buổi chiều?"
"Chỉ có một lớp, sao vậy?"
"Vậy sau khi học xong hãy đi giúp chị dọn dẹp nhà cửa đi, cũng đã không ở một khoảng thời gian, sợ là có không ít bụi bặm.
Chị cần phải quét dọn trước khi cha mẹ dọn về."
"Được." Triệu Thụy không chút do dự liền đáp ứng.
"Biết Triệu Thụy là tốt nhất, sẽ không cự tuyệt mà!" Tôn Tiểu Lan khẽ cười, hàm răng trắng ngần hòa cùng với cặp môi đỏ hồng kiều diễm.
Kết thúc lớp buổi chiều xong, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan liền trở về khu chung cư cũ, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị cho đợt dọn nhà.
Do không ở một khoảng thời gian, căn hộ đã bám đầy bụi bặm.

Hai người mất cả mấy tiếng đồng hồ mới hoàn toàn dọn sạch sẽ căn nhà.
Ngó thấy cũng đã đến giờ cơm, hai người bèn rửa tay, rồi vừa nói cười vừa đi đến một quán ăn ở đối diện khu chung cư ăn cơm tối.
Sau bữa cơm, bọn họ lại như thường lệ, sánh vai tản bộ trên lối bộ hành.
Mặc dù đã là mười một giờ đêm, khí trời ở Đông An vẫn còn khá nóng.
Có rất nhiều người nói rằng khí hậu ở Đông An không có hai mùa xuân thu, chỉ có mùa hè và mùa đông.
Mấy ngày trước vốn còn mặc áo ngắn tay, mấy ngày sau đã có thể phải mặc áo len sợi.
Hai người cứ thế xuôi bước đi trên con đường cái, thẳng tới cái ngã tư đường ở trước mặt, chuẩn bị băng qua đường để trở về khu chung cư.
Vừa mới đi đến giữa long đường, một chiếc Ferrari đỏ chói nổi bật, không chút kiêng dè gầm rú phóng sượt qua, thiếu chút nữa thì đã tông vào hai người bọn họ, rồi phanh gấp lại cách đó không xa.
Bánh chiếc xe ma sát mãnh liệt với mặt đường tạo ra tiếng rít chói tai.
Tôn Tiểu Lan "á" lên một tiếng, lảo đảo lui lại mấy bước, khuôn mặt thanh tú bị dọa đến trắng bệch.
Nếu không có cánh tay Triệu Thụy đỡ bên eo, chỉ e là cô đã ngã xuống đường.
"Người này lái xe kiểu gì vậy!"
"Phải đó! Đèn đỏ rồi mà còn chạy bừa(2) như vậy.
Không phải là muốn tông chết người đó chứ!"
"Cái thằng tài xế đó chạy bố láo quá đi! Lái xe xịn là không thèm tuân thủ luật lệ giao thông sao?"
Mấy người qua đường ở sau lưng Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan dồn dập chỉ trích.
Ngay lúc này, cửa sổ của chiếc Ferrari đột nhiên hạ xuống, một gã có khuôn mặt tô son trát phấn(3) ló đầu ra ngoài, cực kỳ ngang ngược chửi ầm(4) lên: "Bọn mày không có mắt à? Thấy xe chạy còn băng qua đường, bộ muốn chết hả! Muốn chết thì đi mà nhảy lầu, đừng có cản đường tao! Nếu mà chiếc xe này bị đụng hư chỗ nào thì đám quỷ nghèo chúng mày có làm cả đời cũng không đủ đền đâu…"
Chửi một trận xong, hắn mới rút đầu lại vào trong, cho nổ máy xe rồi vụt đi mất dạng.
Triệu Thụy trong lòng phẫn nộ.
Thằng khốn đó đã vượt đèn đỏ, chút nữa thì tông trúng người, vậy mà còn dám làm ra vẻ chính trực(5) mà chửi người ta, mà còn chửi chướng tai đến như vậy!
Nếu như không phải là sợ bại lộ thực lực thì giờ hắn đã đuổi theo đập chiếc xe đó thành sắt vụn, để xem cái thằng đó còn có vốn liếng gì để mà hung hăng.
Mấy người khách bộ hành gần đó cũng hết sức căm phẫn(6), cảm thấy cái tên vừa mới phóng xe qua thật sự là quá khốn nạn!
"Quá khốn nạn đi! Thằng đó thật sự là quá khốn nạn! Không phải chỉ là có chiếc Ferrari sao? Có đáng để ngang tàng đến vậy?"
"Nó là một thằng mất dạy! Khẳng định là một thằng lưu manh!"
"Ơ, phải rồi, cái chiếc xe đó tôi hình như đã gặp qua, đậu ngay hoa viên Tử Quan không xa kia kìa.
Ừm, chính là nó, tôi dám cam đoan." Có người bỗng nhiên bật ra một câu như vậy.
Ồ? Hoa viên Tử Quan sao?
Khóe miệng Triệu Thụy lộ ra một tia tiếu ý(***), đem cái tên này ghi vào trong lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.