Thần Ma Chi Mộ

Chương 479: Gặp Lại Người Xưa






Côn Luân sơn nổi lên ở hướng tây cao nguyên Phách Mễ Nhĩ, toàn bộ dài 2500km, liên miên nhấp nhô, hùng vĩ to lớn, giống như một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ say, nhìn một cái không thấy điểm cuối.
Từ xưa tới nay, truyền thuyết liên quan tới Côn Luân sơn nhiều không đếm xuể.
Có người nói, ở đây có chỗ ở của Tây Vương Thánh Mẫu.
Cũng có người nói, ở đây có của vào Hoàng Tuyền, mười ba tòa địa ngục, nằm sừng sững vĩnh viễn ở một chỗ sâu xa nào đó trong dãy Côn Luân sơn.
Truyền thuyết chung quy cũng chỉ là truyền thuyết, trước nay chưa có ai phát hiện ra dấu tích Tây Vương Mẫu từng cư trú ở Côn Luân sơn, càng không có ai tận mắt nhìn thấy cửa vào Hoàng Tuyền, mười ba tòa địa ngục đó.
Bất quá, do Côn Luân sơn mạch ẩn chứa thiên địa linh khí cực mạnh, có nhiều chỗ động thiên phúc địa hiếm có.
Vì vậy, từ xưa đã có rất nhiều tu chân giả tới Côn Luân sơn tìm động phủ, khai sơn lập phái.
Kính Thủy môn là một trong số đó.
Kính Thủy môn nằm trên đỉnh Tân Thanh cao nhất trong dãy Côn Luân.
Tân Thanh phong nguy nga tráng lệ, hùng vĩ hiểm trở.
Trên đỉnh núi tuyết đọng quanh năm, băng tuyết dày đặc bao phủ đỉnh núi.
Từ xa nhìn lại giống như nhân gian tiên cảnh, khiến người ta kính nể.
Khi Triệu Thụy đáp xuống Tân Thanh phong, là khoảng ba giờ chiều.
Thời tiết cũng coi như là nắng ráo, nhưng đỉnh núi tuyết trắng vẫn lạnh như mùa đông.
Gió lạnh thấu xương mang theo tiếng rít nho nhỏ táp thẳng vào mặt, lạnh thẳng vào xương.
Đương nhiên, những thứ này đối với Triệu Thụy chẳng tính là gì.
Hắn đứng trên đỉnh núi, đánh giá xung quanh một hồi, đột nhiên phát hiện, cách hắn mấy trăm mét, có một nhóm mười mấy người leo núi, đang hết sức gian nan nỗ lực bò lên đỉnh núi.
Triệu Thụy cười cười, tuy cách đỉnh núi chỉ có mấy trăm mét, nhưng dưới hoàn cảnh ác liệt, hiểm trở thế này, cho dù là nhà leo núi kinh nghiệm phong phú, muốn leo lên đỉnh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Sau khi đánh giá hoàn cảnh xung quanh xong, Triệu Thụy không thấy bất cứ kiến trúc gì trên đỉnh núi, càng không thấy một vị tu chân giả nào.
Bất quá hắn tịnh không gấp gáp, bởi vì hắn đã phát hiện trên đỉnh Tân Thanh này có gợn sóng linh lực cực kì cường đại.
Triệu Thụy ngưng tụ chân khí, nhẹ nhàng chỉ một cái trên không, chỉ thấy không khí đột nhiên nổi lên từng đợt sóng gợn.

Đây là pháp thuật kết giới của Kính Thủy môn để phòng người ngoài quấy nhiễu.
Sau khi gợn sóng chấn động mấy giây, không gian đột nhiên tách ra hai bên, chừa ra một khe nứt vừa đủ một người lách qua.
Tình hình bên trong kết giới và bên ngoài kết giới khác nhau một trời một vực.
Bên ngoài là một thế giới băng tuyết, gió lạnh gào rú, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác hẳn.
Bên trong kết giới, mây mù ẩn hiện, ấm áp như xuân, khắp nơi kì hoa dị thảo đua nhau phát triển.
Từng tòa kiến trúc hùng vĩ cổ phác nối đuôi nhau tạo thành một quần thể kiến trúc to lớn, lúc ẩn lúc hiện ở đằng xa, cũng có mấy phần ý vị xuất trần.
Trong không trung, rất nhiều tu chân giả giá ngự phi kiếm, hoặc cưỡi tiên hạc, đang bay về phía những kiến trúc đó.
Không nghi ngờ gì, đó chính là Kính Thủy môn rồi.
Triệu Thụy nhấc chân bước vào kết giới.
Khe nứt không gian đó liền khép lại phía sau hắn, khôi phục bộ dạng như cũ, hoàn toàn không nhìn ra vết tích nào.
Thật ra, khi Triệu Thụy nhìn thấy đội ngũ leo núi kia, trong đội leo núi cũng có rất nhiều thành viên từ xa nhìn thấy Triệu Thụy ở trên đỉnh núi.
Bọn họ không khỏi giật nảy mình, không biết thanh niên thần bí đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc lên đỉnh núi bằng cách nào.
Phải biết, đỉnh núi Tân Thanh này nhiệt độ rất thấp, gió bấc thấu xương.
Nếu không có biện pháp chống rét, đến ngón tay cũng sẽ đóng băng lại.
Lại thêm đỉnh núi hiểm trở, quái thạch lởm chởm.
Cho dù bọn họ vũ trang tận răng, muốn lên đỉnh núi cũng hết sức cật lực.
Thế nhưng, thanh niên kia lại ăn mặc phong phanh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.
Thần tình nhẹ nhàng đó giống như đang đi dạo phố trong thành thị ấm áp!
Điều này không khỏi quá bất bình thường rồi!
Bọn họ gia tăng tốc độ, tiếp tục leo lên, hi vọng có thể sớm leo tới đỉnh, gặp mặt thanh niên trên đỉnh núi tuyết, hỏi cho ra lẽ.
Bất quá Triệu Thụy lại không có hứng thú ở trên đỉnh núi lâu như vậy.
Chờ cho đội ngũ leo núi tốn vài tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh ngọn Tân Thanh, bóng người mà họ thấy đã chẳng còn tung tích gì nữa.
Thậm chí trên tuyết cũng chẳng lưu lại nửa cái dấu chân, hoàn toàn không thấy dấu hiệu có người đã từng qua đây.
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cho rằng vừa rồi mình bị hoa mắt.
Vấn đề là, nhiều người như vậy đồng thời hoa mắt, không khỏi có hơi kì quái.
Trong khi đội ngũ leo núi đang suy nghĩ đau cả đầu mà không hiểu được, Triệu Thụy sớm đã tiến vào Kính Thủy môn, bắt đầu tìm kiếm Huyền Linh đạo trưởng.
Bất quá, tu chân giả cho tới các phương yêu ma tới Kính Thủy môn tham gia náo nhiệt thật sự quá nhiều, vượt ngoài dự liệu của Triệu Thụy, khắp nơi đầu người lô nhô, chen vai thích cánh, chỉ sợ có tới mấy vạn, muốn tìm ra Huyền Linh đạo trưởng trong đó, há có dễ dàng?
Triệu Thụy đành bỏ qua ý định trực tiếp tìm kiếm trong đống người, mà hỏi thăm đệ tử tiếp khách của Kính Thủy môn.
Hắn vốn cho rằng, với uy danh hiển hách của Huyền Linh đạo trưởng tại tu chân giới, muốn hỏi Huyền Linh đạo trưởng ở đâu trong Kính Thủy môn, tịnh không phải chuyện khó.
Thế nhưng, hắn tìm liên tiếp mấy đệ tử của Kính Thủy môn, đều một hỏi ba không biết, đều chưa từng thấy qua Huyền Linh đại sư ở đây.
Triệu Thụy cảm thấy hơi đau đầu.
Theo lời đệ tử Luyện Khí Tông nói, Huyền Linh đại sư đã khởi hành đi Kính Thủy môn mấy ngày rồi.
Thế nhưng, Kính Thủy môn lại nói chưa từng thấy qua.
Huyền Linh đạo trưởng này rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Triệu Thụy đang suy nghĩ xem Huyền Linh đại sư có thể đi đâu.
Đột nhiên, một giọng nói ôn nhu mà quen thuộc từ phía sau truyền lại.
“Tiểu Thụy! Thật sự là ngươi sao?”
Triệu Thụy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ hài khoác áo ngoài màu đen, cực kì xinh đẹp đang đứng phía sau mình.
Triệu Thụy không khỏi trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu Lan tỷ! Là chị à! Sao chị lại tới đây?”
Tôn Tiểu Lan ổn định lại tâm tình, mỉm cười nói: “Nói ra thì dài lắm, sau khi ngươi đi rồi, ta một mình ở lại Thương Hải công tác, cảm thấy hết sức tịch mịch, lại thêm ba mẹ hi vọng ta có thể ở gần bên, không ngừng khuyên nhủ, thế là cuối cùng ta trở về Đông An, tìm việc làm ở một bệnh viện tại Đông An, cuộc sống trở về quỹ đạo bình thường, lại bắt liên lạc với những bạn bè trước kia, còn trở thành bạn tốt của Vân Phi ở Vân gia.
Hai ngày trước, Vân Phi tìm ta, nói là có cơ hội ngàn năm khó gặp, có thể thấy được tiên bay trên trời, hỏi ta có muốn đi không.
Thực ra ta đối với chuyện này chẳng hăng hái gì, lại thêm công tác tương đối bận rộn, muốn cự tuyệt.

Bất quá, sau đó nghĩ lại, nếu tới, nói không chừng có thể gặp được ngươi ở đây.
Không ngờ mơ ước của ta lại thành sự thật.”
Nói tới đây, Tôn Tiểu Lan dừng lại, chỉ mang nụ cười ôn nhu trên mặt, yên lặng nhìn vào mắt Triệu Thụy.
Triệu Thụy đần độn nhìn Tôn Tiểu Lan, chỉ cảm thấy trong đầu đang chảy một dòng chảy ấm áp không thể làm tan đi được.
Sau khi trải qua hết lần nguy hiểm này tới lần nguy hiểm khác, hết lần kịch chiến này tới lần kịch chiến khác, đột nhiên biết được có người đang chờ hắn như vậy, cảm giác này khiến hắn cảm động dị thường.
Hắn bước lên hai bước, đưa tay ôm Tôn Tiểu Lan vào lòng, áy náy nói: “Tiểu Lan tỉ, đều tại em không tốt, hại chị cứ đợi em mãi.”
Tôn Tiểu Lan hưởng thụ cái ôm đã lâu của Triệu Thụy, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Tự ta nguyện ý chờ.
Chỉ oán ta không có tư chất tu chân.
Nếu không ta cũng có thể đi theo ngươi, chia sẻ vui buồn với ngươi.”
Triệu Thụy nói bên tai Tôn Tiểu Lan: “Em vẫn luôn tìm cách cải thiện tư chất của chị.
Đừng lo lắng, em sẽ tìm được rất nhanh thôi.”
Tôn Tiểu Lan cho rằng Triệu Thụy chỉ đang an ủi mình, nhẹ nhàng cười, tịnh không để ý.
Hai người ôm nhau một chỗ, hưởng thụ giây phút gặp lại sau khi xa cách đã lâu, một giọng nói mang vài phần đùa cợt đột nhiên chen vào, ngắt ngang tình cảm ấm áp giữa hai người: “Này, ta tới không đúng lúc rồi nhỉ!”
Triệu Thụy quay đầu nhìn cái bóng đèn đột nhiên xuất hiện, nói với vẻ không hòa hảo gì: “Vân Phi, ngươi đã biết mình tới không đúng lúc, sao không chờ bên cạnh một chút?”
“Bởi vì thấy hai người các ngươi thân thân mật mật, trong lòng ta không cao hứng!” Vân Phi chu cái mỏ nhỏ, ngẩng cao đầu, phản kích hết sức trực tiếp.
Triệu Thụy không nói gì được, tuy Vân Phi đã cao hơn một chút so với lúc trước, cũng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng tính cách cổ linh tinh quái vẫn không thay đổi chút nào.
Triệu Thụy không khỏi lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục đấu khẩu với Vân Phi, mồm miệng của tiểu nha đầu này cũng nổi danh là lợi hại.
Hắn thay đổi đề tài: “Lần Tiên Tứ đại hội này là thịnh hội của tu chân giới, mà Vân gia các ngươi là cổ võ gia tộc, làm sao tiến vào được?”
Vân Phi nhíu nhíu cái mũi nhỏ, nói: “Ngươi đừng coi thường người khác.
Vân gia chúng ta tuy chỉ là cổ võ gia tộc, nhưng cô Vân Phương của ta là người nắm quyền trên thực tế của một đại gia tộc thanh danh hiển hách trên tu chân giới – Thi gia.

Cô ta nghe ta thích, bèn an bài một lão già kêu là Thi Thận mang ta tới đây xem náo nhiệt.”
Triệu Thụy lúc này mới rõ nguyên nhân, hắn đã quên mất quan hệ huyết thống phức tạp của Vân gia.
Thế là hắn cười nói: “Vân Phi, Thi Thận không phải là lão già mà Vân Phương có thể tùy ý bố trí.
Ông ta là một trong hai vị lão tổ tông uy vọng nhất Thi gia, ngươi không thể giở tính tiểu thư với ông ta.
Tốt nhất là nên tôn trọng một chút.”
Vân Phi le le lưỡi: “Biết rồi, biết rồi.
Ngươi một năm nay làm ông cụ non, lại càm ràm như một ông già, chỉ biết giáo huấn ta.”
“Nha đầu không lớn không nhỏ ngươi, cần phải được giáo huấn một lần.” Thi Thận không biết xuất hiện sau lưng mọi người từ lúc nào “Nếu theo tính tình của ta trước đây, thì đã hung hăng đét vào mông ngươi rồi.”
Vân Liên(1) cười hì hì nói: “Cũng may tuổi ông đã lớn, tính nóng giảm bớt.
Nếu không con đã phải xui xẻo rồi!”
Chỗ này chắc là tác giả nhầm, vốn là Vân Phi mới phải.
Tuy Thi Thận và Vân Liên ở cùng nhau không lâu nhưng tựa hồ rất thích Vân Liên, cũng chẳng trách Vân Liên dùng giọng đó nói chuyện với mình, chỉ cười ha ha.
Sau đó ông ta quay sang nói với Triệu Thụy: “Triệu Thụy, chuyện của Thi Trí, ta phải cảm ơn ngươi.
Nếu không có ngươi, Thi gia chúng ta chỉ sợ trong một thời gian rất dài không thể dựa vào Thi gia đệ tử để báo thù.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới.
Hơn nữa, ta chủ yếu cũng vì chính mình.” Triệu Thụy thản nhiên gạt qua.
Thi Thận gật gật đầu, rất trịnh trọng nói: “Ơn lớn không cảm ơn.
Ơn này chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ báo đáp một chút.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.