Thần Ma Chi Mộ

Chương 437: Động Tâm






Một chiếc Rolls Royce màu đen cấp tốc phóng như bay trên con đại lộ rộng rãi.
Hồ Năng ngồi trong xe, nhắm mắt, tựa đầu vào chiếc ghế da dê, tâm sự trùng trùng.
Làm phó tổng tài tập đoàn cờ bạc giải trí họ Hồ, tay mặt tay trái của Hồ Kinh Vĩ, hắn vốn đang bàn bạc một vụ làm ăn lớn ở Nhật Bản, lại bị đại ca Hồ Kinh Vĩ gọi một cú điện thoại khẩn cấp, trực tiếp kêu từ Tokyo về.
Hắn tịnh không rõ ràng, rốt cuộc phát sinh ra kịch biến gì, lại khiến hắn vứt bỏ vụ làm ăn lớn này, lập tức trở về Liên Đảo.
Nhưng hắn lờ mờ cảm thấy, trong gia tộc hẳn đã phát sinh đại sự gì đó.
Xe chạy trên đại lộ một hồi, dừng lại trước cánh cổng sắt số 88 đại lộ Thiên Luận, tiếp nhận kiểm tra an toàn.
Ngôi nhà sang trọng được tường gạch đỏ cao ba mét bao quanh này, chiếm đất tới trăm mẫu, dựa núi kề nước, phong cảnh như tranh.
Ngoài bức tường đỏ, cây xanh như đệm, hoàn cảnh ưu nhã.
Ở Liên Đảo tấc đấc tấc vàng này, giá trị một căn biệt thự thế này, tuyệt đối là con số trên trời!
Bất quá, cho dù có tiền, cũng không mua nổi một căn nhà thế này.
Bởi vì, ở thành phố Liên Đảo này, căn nhà này không chỉ biểu thị cho tiền bạc, mà còn có cả quyền thế và địa vị nữa.
Người lãnh đạo hiện tại của Hồ thị gia tộc – Hồ Kinh Vĩ, chính là chủ nhân của dinh thự này.
Bốn camera phân giải cao trước cổng cẩn thận xác nhận thân phận của Hồ Năng xong, cánh cổng sắt từ từ nhích sang hai bên.
Chiếc xe lại khởi động, chạy theo con đường ngoằn ngoèo vào bên trong, Hồ Năng nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, thỉnh thoảng có thể thấy được nhân viên bảo vệ vũ trang tận răng trong rừng cây hai bên đường, dắt theo chó nghiệp vụ đi lại tuần tra trong rừng cây.
Khi xe chạy qua, từng ánh măt cảnh giác và hoài nghi từ trong rừng cây bắn ra, rơi lên thân xe.
Trái tim Hồ Năng lại chìm xuống, lúc hai ngày trước hắn tới đây, biện pháp bảo vệ không nghiêm mật thế này.
Những nhân viên bảo vệ này phảng phất như chui từ trong đất ra chỉ trong một đêm, lấp đầy khắp các ngõ ngách trong dinh thự này.
Nơi này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Sao lại khiến đại ca cư xử nghiêm chỉnh như vậy?
Dự cảm chẳng lành trong lòng Hồ Năng càng thêm mãnh liệt.

Xe chạy trên đường một hồi, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự huy hoàng tráng lệ kiểu châu Âu, hai đại hán mặc đồ tây vội vàng lại giúp hắn mở cửa xe, đón hắn vào.
Vừa vào biệt thự, Hồ Năng đã cảm giác hết sức rõ ràng bầu không khí đầy khẩn trương.
Mỗi người trong biệt thự đều thần sắc ngưng trọng, cẩn thận dè dặt, cho dù Hồ Kinh Vĩ còn ở thư phòng trên lầu hai, cách bọn họ rất xa, nhưng bọn họ vẫn không dám cao giọng cười nói, không phải tất yếu, thậm chí còn không dám nói!
Lúc Hồ Năng tới thư phòng, cảm thấy không khí ở đây còn khẩn trương hơn cả bên ngoài.
Một nam tử trung niên năm mươi mấy tuổi, mặt vuông mũi sư tử, hai tay để sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, sắc mặt cơ hồ âm trầm tới mức chảy nước.
Người này chính là lãnh đạo hiện tại của Hồ thị gia tộc – Hồ Kinh Vĩ!
Đứng xung quanh thư phòng là cơ hồ tất cả thành viên cao cấp của Hồ thị gia tộc.
Những nhân vật quyền thế thanh danh hiển hách trên Liên Đảo này, trước mặt Hồ Kinh Vĩ, mỗi người run run rẩy rẩy, xuôi tay đứng nghiêm, tới thở mạnh một hơi cũng không dám, trong phòng trừ tiếng bước chân của Hồ Kinh Vĩ ra, không còn thanh âm thứ hai nào nữa.
Hồ Năng đứng ở cửa phòng, hơi khom người, nói với Hồ Kinh Vĩ: “Đại ca, em về rồi.”
Hồ Kinh Vĩ xoay người, nhìn Hồ Năng một cái, uy nghiêm gật gật đầu: “Lão tam, ngươi về hơi muộn đấy!”
Hồ Năng cảm thấy giọng điệu của đại ca không thân thiện, trong lòng thấp thỏm, vội vàng giải thích: “Do thời tiết, máy bay bị trễ mất mấy tiếng đồng hồ mới tới.”
“Thôi đi.” Hồ Kinh Vĩ xua tay một cái “Không nói chuyện này nữa, ngươi về thì tốt, có một số chuyện cần thương lượng với ngươi.”
Hồ Năng thừa cơ hỏi: “Đại ca, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em cảm thấy không khí hình như hơi bất thường?”
Hồ Kinh Vĩ bị câu hỏi này chọc tới lửa giận trong lòng, đập bàn một cái nói: “Còn không phải chuyện tốt của tên súc sinh Vi Sở Chi làm sao! Hắn lại hạ dược Lâm Lâm, thiếu chút nữa ** Lâm Lâm! Nếu không phải có người thần bí giữa chừng xông ra, cứu lấy Lâm Lâm, bây giờ nó đã bị Vi Sở Chi giày vò rồi!”
“Cái gì! Con cháu họ Vi dám làm chuyện này!”
Hồ Năng giật nảy mình, Hồ Lâm là viên ngọc trên tay đại ca, được đại ca coi như trân bảo, vậy mà Vi Sở Chi lại muốn ra tay với Hồ Lâm, đúng là chạm tới nghịch lân (vảy ngược) của Hồ Kinh Vĩ!
Chẳng trách Hồ Kinh Vĩ tức giận thế này!
Với hiểu biết của Hồ Năng với đại ca, hắn cảm thấy Hồ Kinh Vĩ có khả năng rất lớn là sẽ trừng phạt Vi Sở Chi.
Thế nhưng, Vi Sở Chi lại là đứa cháu mà gia chủ Vi gia yêu mến nhất.
Cứ như vậy, chỉ sợ hai nhà Hồ Vi vì chuyện này mà trở mặt, thậm chí đánh đập tàn nhẫn!
Như vậy đối với cả hai nhà, thậm chí đối với cả Liên Đảo, đều là một tai nạn!
“Đại ca, Vi gia nói sao về chuyện này?”
“Nói sao?” Hồ Kinh Vĩ cười lạnh một tiếng “Ta muốn họ giao Vi Sở Chi, kết quả, bọn họ không những không giao, trái lại còn muốn ta giao ra Lệ Ngân!”
“Lệ Ngân?” Hồ Năng hơi khó hiểu.
“Lệ Ngân là cái gì?”
Hồ Kinh Vĩ nói: “Lệ Ngân là người thần bí giữa chừng cứu Lâm Lâm đó.
Bởi vì trên mặt có một vết sẹo hình dạng như vết nước mắt, cho nên gọi hắn là Lệ Ngân.
Lúc Lệ Ngân cứu Lâm Lâm, đánh Vi Sở Chi và bốn tên bạn chó chết bị thương, Vi gia bây giờ đang tìm hắn khắp nơi.
Ngoài ra, Vi gia cho rằng Lệ Ngân là người của chúng ta, muốn bọn ta giao người! Hừ, ta cũng muốn tìm được Lệ Ngân đó, bất quá là muốn cảm ơn hắn thật tốt, chứ không phải muốn giao hắn cho Vi gia! Chỉ là hắn xuống tay còn nhẹ, nếu như giải quyết luôn Vi Sở Chi là tốt nhất!”
Hồ Năng hơi trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Đại ca, chuyện đã như vậy, anh có dự tính gì?”
“Làm gì?” Hồ Kinh Vĩ hơi ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi lại “Ngươi nói đi.”
Hồ Năng trong lòng phát lạnh, hắn biết Hồ Kinh Vĩ đã động sát cơ, nhất định phải đẩy Vi Sở Chi vào chỗ chết, bèn vội vàng khuyên can: “Đại ca, nếu giết Vi Sở Chi, chúng ta sẽ coi như trực tiếp khai chiến với Vi gia, sẽ phá vỡ cân bằng mấy chục năm qua giữa ba gia tộc trên Liên Đảo, xin anh hãy suy nghĩ cẩn thận rồi mới làm.”
“Suy nghĩ cẩn thận?” Sắc mặt Hồ Kinh Vĩ biến đổi, nghiêm giọng nói: “Vi gia bọn chúng đã bò lên tới trên đầu ta mà đ*i *a rồi, ngươi còn bảo ta suy nghĩ cẩn thận! Nếu như không có Lệ Ngân cứu Hồ Lâm, nó bây giờ khẳng định đã bị tên súc sinh Vi Sở Chi vũ nhục! Cho dù ta róc sống xương của Vi Sở Chi cũng chưa hết giận! Nếu đổi lại là con gái ngươi, ngươi có chịu nhịn chuyện này không? Càng huống chi, bây giờ Vi gia không chỉ không đến cửa nhận tội, mà còn hùng hổ hăm dọa, bảo bọn ta giao Lệ Ngân ra!”
Hồ Kinh Vĩ vừa nổi giận, trong thư phòng liền im lặng.

Mọi người đều không tự chủ nín thở, ai cũng không dám lên tiếng vào lúc này, để tránh bị Hồ Kinh Vĩ giận cá chém thớt.
Hồ Năng cũng ngậm miệng, không dám nói nữa.
Tuy Hồ Kinh Vĩ là anh ruột hắn, nhưng hắn tương đối sợ Hồ Kinh Vĩ.
Hồ Kinh Vĩ đại khái cảm thấy ngữ khí của mình tựa hồ hơi kịch liệt, bèn hòa hoãn lại, nói tiếp: “Quan hệ giữa chúng ta và Vi gia đã rất không như trước đây.
Vi gia thậm chí còn thò chân vào nghề cờ bạc giải trí, sớm đã bằng mặt không bằng lòng rồi, chuyện này ngươi hẳn phải biết.
Vốn ta còn muốn duy trì hòa khí bề ngoài, bất quá đến bây giờ, đã không còn cần thiết như vậy nữa.”
Hồ Năng trầm mặc, tình hình này đúng là hắn hết sức rõ ràng.
Quan hệ giữa hai nhà Hồ, Vi vì xung đột lợi ích đã trở nên hết sức yếu ớt.
Xung đột ngày một tăng, mà sự kiện này lại càng là mồi dẫn lửa, triệt để kích nổ oán hận tích tụ nhiều năm giữa hai nhà, đã không còn chỗ nào cữu vãn được nữa.
Qua hẳn một lúc, hắn mới từ từ nói: “Đại ca, anh đã có quyết định, em khẳng định sẽ chống đỡ tới cùng.
Bất quá, em hi vọng anh có thể chuẩn bị vạn toàn, Vi gia dẫu sao cũng là một trong tam đại danh môn, phản kích của bọn họ khẳng định sẽ phi thường sắc bén!”
“Cái này ta đã có chuẩn bị rồi!” Hồ Kinh Vĩ gật gật đầu.
“Hồ Lâm bây giờ ra sao rồi? Đại ca, em muốn đi xem thử, được không?”
Hồ Kinh Vĩ nói một tiếng “Được”, rồi dẫn Hồ Năng tới ngoài phòng Hồ Lâm.
Đẩy cửa hở ra một khe, Hồ Năng nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Hồ Lâm bó gối ngồi ở góc tường, mặt hoa trắng bệch.
Trên khuôn mặt lãnh diễm không có bất cứ biểu tình gì.
“Nó từ khi trở về, vẫn luôn như thế.” Hồ Kinh Vĩ đóng cửa lại, trên mặt lộ vẻ đau lòng.

Hắn chỉ có một đứa con gái như vậy, tuy sự phản nghịch của con gái khiến hắn đau đầu, nhưng hắn vẫn coi Hồ Lâm là bảo vật quan trọng nhất của mình.
Bây giờ con gái trở thành như vậy, sao hắn không đau lòng?
Hồ Năng im lặng gật gật đầu.
Cũng chẳng trách Hồ Kinh Vĩ nhất định giết Vi Sở Chi.
Hồ Lâm trở thành như vậy, xem chừng mỗi lần Hồ Kinh Vĩ nhìn thấy con gái, sự thống hận đối với Vi Sở Chi lại sâu thêm một phần.
Xem Hồ Lâm rồi, Hồ Năng theo Hồ Kinh Vĩ rời đi.
Hồ Lâm tiếp tục một mình ngồi trong phòng, không nói không rằng, không tiếp xúc với bất cứ ai.
Kích thích của chuyện phát sinh đêm qua đối với cô thật quá lớn, cô vẫn chưa vực dậy từ trong kinh hãi và khuất nhục.
Tuy dưới tác dụng của xuân dược, kí ức của cô đêm qua rất mơ hồ, nhưng cô vẫn biết, đêm qua một bầy sắc lang vây quanh người cô, dòm ngó thân thể cô, thậm chí còn thử tiến hành vũ nhục cô.
Nếu không phải có một nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện đánh ngã năm người Vi Sở Chi, cô bây giờ khẳng định đã không còn nguyên vẹn.
Hồ Lâm lờ mờ nhớ lại, nam tử cứu cô đó, dường như là một người trẻ tuổi hết sức to lớn khỏe mạnh.
Sau đó thậm chí còn ** với cô, quấn quýt rất lâu.
“Tên khốn đó rốt cuộc là ai!”
Trên mặt Hồ Lâm phát nóng, ngón tay mảnh mai nắm chặt lại, tâm tình phức tạp dị thường.
Cho dù không đột phá phòng tuyết cuối cùng, nhưng cô vẫn thống hận tất cả những gì nam tử đó đã làm với cô.
Thế nhưng, nếu như không có nam tử thần bí đó, cô khẳng định sẽ chịu sự vũ nhục của Vi Sở Chi.
Vì vậy, trong lòng cô lại có chút cảm kích nho nhỏ.
Càng quan trọng hơn, khi cô nhớ lại sự triên miên đêm qua, lòng cô không nhịn được xuất hiện một tia rung động!
Sự rung động đó làm cô cảm thấy hết sức nhục nhã, bởi vì trước giờ cô chỉ cảm thấy hứng thú với nữ giới, bây giờ lại động xuân tâm với một nam nhân!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.