Thần Ma Chi Mộ

Chương 411: Địa Sát 72 Biến






Ngoài cửa, mặt trời trên cao chiếu xuống, vạn dăm không mây, là thời tiết tốt hiếm có.
Bất quá, ánh nắng ấm áp này tịnh không xua được mây mù trong lòng Dũng ca.
Chuyện Vương đại tiên giao hắn làm, hắn đã không cách nào hoàn thành.
Bởi vì Hướng lão đầu đã trả hết mười lăm vạn thiếu nợ đó cho hắn một lần rồi.
Dũng ca hết sức rõ ràng, hắn không lấy được Long Vĩ Ngọc Điệp, đối với Vương đại tiên mà nói, không có bất kì giá trị lợi dụng nào.
Dũng ca không hi vọng mình không có giá trị lợi dụng, hắn còn muốn leo lên theo gốc đại thụ Vương đại tiên này.
Cẩn thận suy nghĩ một lần, hắn quyết định gặp mặt Vương đại tiên, báo cáo tình huống một lần, thuận tiện xem thử Vương đại tiên có chỗ nào khác có thể dùng hắn được không.
Taxi ngừng lại trước trung tâm mua bán Tân Duyệt trong khu vực phồn hoa của Liên Đảo.
Dũng ca trả tiền xe, từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa lầu cao tới trăm mét này, văn phòng làm việc của Vương đại tiên ở tầng thứ ba mươi sáu của trung tâm mua bán Tân Duyệt này, chiếm cứ trọn cả một tầng!
Dũng ca trước giờ nghĩ không ra, nhân viên công tác chỗ Vương đại tiên tịnh không nhiều lắm, vì sao phải thuê một chỗ rộng như vậy.
Nhưng hắn cảm thấy văn phòng làm việc của Vương đại tiên thật là khí phái.
Theo thang máy lên tầng thứ ba mươi sáu, Dũng ca thông báo cho nữ nhân viên tiếp khách một tiếng, rồi ngồi chờ trên ghế ở hành lang.
Chờ hẳn một lúc, một nữ bí thư xinh đẹp từ trong văn phòng của Vương đại tiên bước ra, gọi tên Dũng ca.
Dũng ca vội vàng đáp ứng một tiếng, chạy theo sau nữ bí thư đó, tiến vào văn phòng của Vương đại tiên.
Văn phòng của Vương đại tiên rộng lớn, xa hoa, thảm lông dê Thổ Nhĩ Kì, sofa da dê Ý, tủ sách bằng gỗ quý được điêu khắc tinh mĩ… tuy Dũng ca tới lần thứ hai, nhưng vẫn cảm thấy tương đối rung động.

Do đánh giá hoàn cảnh xung quanh quá xuất thần, hắn thậm chí đến nữ bí thư kia lui ra lúc nào cũng không biết.
Qua hẳn một lúc, Dũng ca mới đưa sức chú ý lại trên người Vương đại tiên đang xem sách cạnh bàn làm việc giữa văn phòng.
Vương đại tiên danh khí tuy lớn nhưng tuổi tác lại không lớn, mới bốn mươi mấy, đầu trọc, mắt híp, cả khuôn mặt nhẫn bóng phát sáng, dường như được quét một lớp dầu mỡ dày.
Hắn không cao, thể hình khá mập, cằm dưới cơ hồ liền một khối với cổ, không nhìn kĩ, đúng là khó phân biệt.
Dũng ca trước sau vẫn cảm thấy Vương đại tiên này giống thương nhân hơn một phong thủy đại sư được các nhà giàu có tương đối tôn kính.
Trong lòng hắn đang nghĩ lung tung, Vương đại tiên bỗng ngẩng đầu lên, liếc Dũng ca một cái, rồi lạnh nhạt hỏi: “Công việc làm thế nào rồi? Hướng lão đầu có chịu giao Long Vĩ Ngọc Điệp ra không?”
“Ặc… cái này… Vương đại tiên.
Chuyện này hơi hóc búa.” Dũng ca lôi ra một bộ mặt cười nịnh bợ, ấp a ấp úng nói: “Hướng lão đầu chỉ sợ không chịu đưa Long Vĩ Ngọc Điệp cho chúng tôi, bởi vì hắn mới thanh toán hết khoản tiền nợ chúng tôi rồi.”
“Há? Trả hết nợ rồi?” Vương đại tiên hơi kinh ngạc, liền đó cau mày lại, lộ vẻ suy nghĩ “Hướng lão đầu thiếu ngươi mười lăm vạn cả vốn lẫn lãi mà? Hắn là quỷ cờ bạc thối nát, lại nghèo trắng tay, hẳn phải không có tiền trả cho ngươi mới đúng.”
Dũng ca vội vàng gật đầu nói: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy hết sức kì quái.
Cho nên đặc ý điều tra một lần.
Kết quả tôi phát hiện, Hướng lão đầu trong lúc đột nhiên bỗng ra tay xa xỉ, thua ở Duy Ni đại tửu điếm tới hai trăm vạn, mắt cũng không chớp lấy một cái! Tôi hoài nghi hắn đã bán Long Vĩ Ngọc Điệp cho người khác, hơn nữa còn bán một khoản tiền lớn!”
“Cái gì! Hướng lão đầu bán Long Vĩ Ngọc Điệp cho người khác rồi?!!” Vương đại tiên giật mình đứng phốc dậy.
“Lão bất tử ấy! Đồ khốn nạn! Ta tìm lão nhiều lần như vậy, đưa ra giá cao, lão đều không chịu bán, bây giờ lại bán Long Vĩ Ngọc Điệp cho người khác!” Vương đại tiên tức xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu “A Dũng, ngươi có biết Hướng lão đầu bán Long Vĩ Ngọc Điệp cho ai không?”
“Cái này tôi còn chưa điều tra ra.
Hướng lão đầu miệng mồm rất kín, không chịu nói.”
Vương đại tiên đập mạnh bàn một cái, tức giận nói: “Vậy còn không đi điều tra? Bất kể thế nào cũng phải lôi người mua ra cho ta! Long Vĩ Ngọc Điệp đó tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người khác được!”
Dũng ca hơi giật mình, tuy hắn biết Vương đại tiên hết sức xem trọng Long Vĩ Ngọc Điệp, nhưng cũng không ngờ lại xem trọng tới mức này!
“Vậy rốt cuộc là bảo bối thế nào, lại khiến Vương đại tiên gấp rút đến vậy?”
Hắn lẩm bẩm một câu, trong lòng hơi hiếu kì, lại có vài phần cao hứng.
Không quản thế nào, Vương đại tiên đã phái hắn đi điều tra, nói lên rằng hắn còn giá trị lợi dụng, còn chưa hoàn toàn mất đi tín nhiệm với hắn.
Nếu hắn tìm ra được người mua, có lẽ còn có cơ hội thăng tiến.
“Vâng! Tôi đi ngay đây.”
Dũng ca vội vàng đáp ứng, hấp tấp rời văn phòng, đi điều tra tình hình người mua.
Vương đại tiên mặt không biểu tình nhìn Dũng ca rời đi, ngực không ngừng nhô lên hụp xuống, tâm tình trước sau không cách nào bình tĩnh lại được.
Theo tin tức mà hắn thu được, Long Vĩ Ngọc Điệp đó rất có khả năng là tiên khí của thần tiên cổ đại lưu lại thế gian! Bên trên có ghi lại tiên gia pháp thuật kì dị nào đó!
Làm phong thủy đại sư hàng đầu Liên Đảo, Vương đại tiên tự nhiên biết tiên gia bí thuật có giá trị cỡ nào.
Đó tuyệt đối không phải là tiền bạc có thể so sánh!
Chính vì như vậy, hắn mới không thể để cho Long Vĩ Ngọc Điệp rơi vào tay người khác!
Hắn cấp thiết hi vọng A Dũng có thể tìm ra người mua càng nhanh càng tốt.
Trong khi Dũng ca và Vương đại tiên tìm kiếm tung tích người mua khắp nơi, Triệu Thụy đang ở trong nhà, cẩn thận nghiên cứu Long Vĩ Ngọc Điệp, thử tìm bí tịch ẩn tàng trong đó.
Theo lời Hướng lão đầu nói, trong Long Vĩ Ngọc Điệp này có ẩn loại tiên thuật bí pháp thần bí nào đó, nhưng hắn nghiên cứu cả nửa ngày, cũng đã trút chân khí vào dĩa ngọc rồi, nhưng vẫn không có bất cứ phát hiện gì.
“Kì quái.
Đây là chuyện gì vậy?” Triệu Thụy nghi ngờ lầm bầm một câu.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng linh khí cường đại ẩn chứa trong Long Vĩ Ngọc Điệp, bằng trực giác, hắn nhận ra rằng Hướng lão đầu không nói xạo, nhưng hắn không tìm ra cách mở dĩa ngọc ra.
Triệu Thụy có chút buồn bực ném Long Vĩ Ngọc Điệp xuống cạnh chân, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc này, hắn bỗng phát hiện trên đường văn điêu khắc đuôi rồng dưới ánh nắng tỏ ra hơi kì dị.
Hắn không khỏi nghi ngờ, vội vàng nhặt Long Vĩ Ngọc Điệp lên lại, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, hoa văn của đuôi rồng này kì thực là một tiên thuật pháp trận cực kì bí ẩn mà cũng cực kì tinh tế!
Chỉ có trút chân khí vào theo đường vân của tiên thuật pháp trận này mới có thể khởi động Long Vĩ Ngọc Điệp.
Nếu không, trút chân khí lung tung, không có tác dụng gì.
Nghĩ thông chỗ này, Triệu Thụy bắt đầu cẩn thận dè dặt trút chân khí vào pháp trận, bắt đầu khởi động dĩa ngọc.
Qua một lúc, dĩa ngọc hình tròn bắt đầu sáng lên, quang mang màu xanh và trắng đan xen nhau, tán phát ra xung quanh.
Bề mặt dĩa ngọc vốn trơn bóng, từng hàng chữ khắc lặng lẽ nổi lên, phủ đầy cả dĩa ngọc.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Triệu Thụy hưng phấn vỗ tay một cái, vội vàng đọc những chữ khắc này, cố sức ghi nhớ chúng vào trong đầu, sợ những chữ này qua một lúc sẽ biến mất không thấy đâu.
Đọc hết toàn bộ minh văn xuất hiện trên Long Vĩ Ngọc Điệp này xong, trên mặt Triệu Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiên thuật bí pháp ghi lại trên dĩa ngọc này lại lợi hại hơn xa dự liệu của hắn!

Tiên thuật ghi lại trên Long Vĩ Ngọc Điệp, lại là Địa Sát bảy mươi hai biến!
Triệu Thụy sững sờ giây lát, liền đó mừng ngoài tưởng tượng, cảm thấy vận khí của mình thực không tệ, năm ngàn vạn mà mua được một bảo vật trân quý thế này!
Địa Sát bảy mươi hai biến này không phải pháp thuật bình thường, nó vốn và tiên gia bí pháp của Bồ Đề tổ sư, là cảnh giới cực cao của âm dương ngũ hành biến hóa.
Nếu như tu luyện thành công, có thể biến hóa vạn mối, có thể làm mình biến, cũng có thể làm người khác biến, có thể biến người, biến động thực vật thậm chí cả vô sinh vật.
Có thể biến nam, có thể biến nữ, có thể biến già, có thể biến trẻ, có thể biến dài, có thể biến ngắn, có thể biến to, có thể biến nhỏ, thậm chí biến thành không.
Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không được truyền thừa của Bồ Đề tổ sư, tu luyện Địa Sát bảy mươi hai biến rồi, trên đường tới tây phương thỉnh kinh, trảm yêu trừ ma, thành tựu rất xuất sắc.
Bất quá, Long Vĩ Ngọc Điệp và Đấu Chiến Thắng Phật không thuộc cùng một thời đại, thậm chí còn sớm hơn.
Vì sao lại ghi chép tiên gia bí thuật lợi hại thế này, thì không biết được.
Triệu Thụy lười đi truy tìm nguồn gốc, dẫu sao tiên gia bí thuật đã trình hiện trước mắt hắn, nhanh chóng tham ngộ mới là chính lý.
Thế là, hắn vừa đọc minh văn của Địa Sát bảy mươi hai biến, vừa cẩn thận tham ngộ.
Cũng không biết bao lâu, trong đầu Triệu Thụy linh quang chớp lên, có hiểu biết nhất định với một bộ phận nhỏ của minh văn.
Hắn nhắm mắt lại, trong miệng niệm nhiệm thành lời, rồi khép hai ngón tay, trầm giọng quát nhỏ một tiếng: “Biến!”
“Bịch!”
Một đám khói mù màu trắng từ dưới chân Triệu Thụy bốc lên, bao phủ hắn vào trong, chờ tới khi khói mù tan hết, thân hình Triệu Thụy đã không thấy đâu, một con hổ to lớn xuất hiện trong phòng.
“Thành công rồi!”
Triệu Thụy mừng khấp khởi phát ra một tiếng hổ gầm, chạy tới trước gương xem đi xem lại, hân thưởng thành quả tu luyện của mình.
Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa gấp gáp đột nhiên vang lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.