Thần Ma Chi Mộ

Chương 397:






Mặt đất, viện bảo tàng Tân Dương.
Đinh Linh mang theo cảnh viên thủ hạ, xử lý vụ án mất trộm văn vật trong viện bảo tàng.
Bọn họ tiếp được tin báo, nói viện bảo tàng Tân Dương đêm qua gặp thiệt hại nghiêm trọng, cổ văn vật tham gia triển lãm cũng bị trộm mất một kiện.
Chính lúc này, Đinh Linh lờ mờ nghe được có thanh âm kì dị truyền tới.
“Ồ? Xảy ra chuyện gì? Tiếng gì mà chói tai, nghe như quỷ khóc sói gào vậy?”
Cô không khỏi hơi kì quái hỏi một câu.
“Thật sao? Bọn tôi cũng nghe được.

“Thanh âm này từ đâu truyền tới vậy? Thật là khủng bố, khiến người ta nổi cả da gà!”
Cảnh viên thủ hạ cũng cảm thấy kì quái, muốn tìm nguồn phát ra thanh âm.
“Dường như từ trên trời truyền xuống.

Đinh Linh ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây đen đầy trời như một tấm sắt, che kín cả bầu trời, không lộ ra chút khe hở nào.
Cô hoàn toàn không cách nào thăm dò, đằng sau tầng mây đen cao vạn mét trên không kia đang xảy ra chuyện gì.
Ngẩng đầu nhìn một hồi, Đinh Linh không có thu hoạch gì, bèn thu lại lòng hiếu kì của mình, bỏ qua việc tìm hiểu tới cùng, dẫu sao giải quyết vụ án là quan trọng nhất.

“Đúng rồi, Triệu Thụy đi đâu vậy? Sao tới bây giờ còn chưa đi làm? Gọi điện thoại hắn cũng không tiếp?” Cô bỗng như nhớ lại thứ gì, có chút bất mãn oán trách một câu “Viện bảo tàng bị hủy, cổ văn vật bị mất trộm, đây là đại án, hắn lại chẳng thấy tung tích! Công tác thiếu chăm chỉ thế này, chờ hắn tới, ta sẽ dạy dỗ hắn một phen!”
Đinh Linh vô luận làm sao cũng không ngờ được Triệu Thụy mà cô đang oán trách, lúc này đang bị vô số các yêu vật từ dị giới bao vây ở vạn mét phía trên đầu cô!
Vô số yêu vật đến từ Hoàng Tuyền bao vây Triệu Thụy tầng tầng lớp lớp, thè ra cái lưỡi dài, há ra cái miệng như chậu máu đầy răng nhọn, nhe nanh múa vuốt xung quanh hắn, xoay chuyển xung quanh, hận không lập tức xé rách Triệu Thụy, nuốt đi.
Triệu Thụy ở trong hoàn cảnh nguy hiểm tịnh không tỏ ra hoảng loạn gì, vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn điều khiển Thị Huyết ma đao, đồng thời thả ra Đệ nhị nguyên thần, tiến hành chém giết một cách vô tình với những yêu vật xung quanh.
Thị Huyết ma đao tán phát ra huyết sắc quang mang sắc bén, xẻ đôi từng tên yêu vật.
Đệ nhị nguyên thần cũng nhờ vào lực lượng cường đại, xông xáo lung tung trong đám Hoàng Tuyền yêu vật, đập những yêu vật Hoàng Tuyền đó thành mảnh vụn.
Thế nhưng, những yêu vật xông ra từ cửa địa ngục dường như vô cùng vô tận, bất luận Triệu Thụy giết bao nhiêu, số lượng cũng chẳng thấy giảm xuống chút nào, trái lại càng lúc càng nhiều, các loại yêu vật xông ra cũng càng lúc càng cường đại!
Thanh Nguyên Bình Thành đứng ở đằng xa nhìn Triệu Thụy đang chiến đấu với những yêu vật Hoàng Tuyền, hung dữ cười nói: “Hoàng Tuyền chi tiễn mở ra cánh cửa thông với Hoàng Tuyền, cho dù ngươi giết bao nhiêu yêu vật cũng chẳng thấm vào đâu.
Bởi vì yêu vật trong Hoàng Tuyền không thể tính đếm, cho dù giết một trăm năm cũng không giảm được một phần trăm! Khặc khặc, tên mang mặt nạ bạc, ta lại muốn xem thử dưới sự công kích của Hoàng Tuyền yêu vật, ngươi còn chống đỡ được bao lâu!”
“Bất quá triệu hoán được một ít yêu vật cấp thấp ở Hoàng Tuyền thôi, đã tự đắc vậy sao?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, bắt chỉ quyết, đồng thời nhắm mắt lại, trong miệng quát nhỏ: “Nguyên thần dung hợp!”
Đệ nhị nguyên thần đang kịch đấu với Hoàng Tuyền yêu vật lập tức vứt bỏ yêu vật, xoay người bay về phía Triệu Thụy.
“Vù” một tiếng, Đệ nhị nguyên thần đã dung hợp làm một với thân hình Triệu Thụy.
Trong chớp mắt dung hợp, trên người Đệ nhị nguyên thần bỗng tỏa ra ánh sáng màu bạc chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng!
Từ xa nhìn lại, Triệu Thụy dung hợp với Đệ nhị nguyên thần giống như yêu ma to lớn thân mang giáp bạc đáp xuống cõi trần!
Triệu Thụy gầm lớn một tiếng, uy áp cường đại tuyệt luân bùng ra từ trên người hắn, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Những yêu vật vốn xúm quanh Triệu Thụy cảm nhận được uy áp cực lớn, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và bất an, không dám điên cuồng bổ tới nữa, mà bắt đầu sợ hãi từ từ lùi lại phía sau, tận lực kéo dài khoảng cách với Triệu Thụy!
“Chuyện gì vậy?” Thanh Nguyên Bình Thành cảm thấy không bình thường, có chút kì quái cau mày, muốn nhìn rõ tình huống, nhưng tia nhìn lại bị cả bầy yêu vật ngăn trở “Những Hoàng Tuyền yêu vật đó sao lại không xông lên trước nữa?”
Đang lúc nghi hoặc, Triệu Thụy bỗng ngẩng đầu phát ra một tiếng hú dài lanh lảnh, giơ cao Thị Huyết ma đao rồi toàn lực chém xuống!
Huyết sắc quang nhận rực rỡ gào rít chém xuống, dễ dàng xé rách vòng vây do Hoàng Tuyền yêu vật hợp thành.
Nơi đao mang chói mắt đi qua, những yêu vật đó giống như băng tuyết gặp ánh nắng, biết mất không còn tung tích.
Những Hoàng Tuyền yêu vật mới vừa khí thế hung hăng, đối diện với lực lượng cường đại này cũng không khỏi trở nên sợ hãi, bắt đầu chạy trốn tứ tán, tránh né mũi nhọn của huyết sắc quang nhận.
Bất quá, lúc này đã quá muộn, huyết sắc quang nhận giống như nam châm có sức hút cực lớn, hút lấy toàn bộ bọn chúng, không cho bọn chúng lấy một nửa cơ hội chạy thoát!
“Ầm!”
Huyết sắc quang nhận thanh trừ bầy yêu vật xông ra từ Hoàng Tuyền rồi đập mạnh lên cánh cửa Hoàng Tuyền!
Tiếng nổ lớn vang lên, như cửu thiên kinh lôi, vang vọng khắp chân trời.
Hoàng Tuyền chi môn cao tới mười mét cũng không chịu nổi một kích cuồng mãnh của Triệu Thụy, ầm ầm sụp đổ.
Hoàng Tuyền chi môn vừa sụp, những yêu vật đó không còn thông đạo, không xông ra được nữa, trên không lại khôi phục yên tĩnh.
Thấy Hoàng Tuyền chi môn ầm ầm sụp đổ, cả người Thanh Nguyên Bình Thành cứng ngắc lại trên không, cơ bắp trên mặt vì quá kinh hãi mà co rút cả lại.
Hắn không ngờ chú pháp cấm kị mình thi triển ra lại bị người mang mặt nạ bạc trước mắt phá giải!
Lòng tự kiêu của Thanh Nguyên Bình Thành vỡ nát triệt để, hắn hết sức rõ ràng, bây giờ mình đã không phải là đối thủ của người mang mặt nạ bạc này.
Chuyện hắn có thể làm lúc này, chính là nhanh chóng chạy đi!
Thanh Nguyên Bình Thành trước giờ chưa từng nghĩ qua mình lại có ngày thảm hại thế này, trong lòng hắn đầy hối hận, hối hận sao đêm qua mình không trừ diệt tên mang mặt nạ bạc này, kết quả lại trong một đêm biến thành cường đại đáng sợ thế này!
Hắn xoay người, nhanh chóng bay về phía sau, hi vọng có thể chạy thoát khỏi công kích của Triệu Thụy.

Thế nhưng, Triệu Thụy lại không cho hắn cơ hội.
Triệu Thụy khống chế Thị Huyết ma đao, nhắm chuẩn sau lưng Thanh Nguyên Bình Thành, vung xiên xiên xuống.
Huyết sắc quang nhận to lớn từ trên không gào rít lao xuống, nặng nề chém lên người Thanh Nguyên Bình Thành.
Chân khí cường đại từ trong đao bùng ra, xâm nhập vào thân thể hắn, vặn nát xương cốt và kinh mạch của hắn.
Thanh Nguyên Bình Thành kêu thảm một tiếng ngắn ngủi thê lương, nổ tung thành một đống thịt vụn trên không, rơi xuống mặt đất, không lưu lại nửa điểm vết tích.
Cuồng phong gào rít từ từ ngừng lại, tầng mây dày đặc đầy trời cũng từ từ tan ra.
Bầu trời lại một lần nữa trở nên xanh thẳm, ánh nắng xuyên qua tầng mây rơi xuống mặt đất.
“Ồ? Vừa rồi trời đầy mây đen, sao bây giờ mây tan hết rồi? Thời tiết hôm nay thật là cổ quái mà!” Đường Lỗi đang điều tra hiện trường nhìn lên trời, có chút kì quái lầm bầm một câu.
“Đúng là hơi cổ quái nhỉ! Vừa rồi còn chớp lóe sấm vang, âm phong từng trận, dọa chết người.
Sao đảo mắt một cái lại ánh nắng ngập tràn rồi?” Lão Vương bên cạnh phụ họa.
“Đại khái là hiệu ứng nhà kính, biến đổi khí hậu.
Bây giờ khắp nơi đều như vậy.
Được rồi, mau mau làm việc, làm việc!” Đinh Linh xua xua tay đưa ra tổng kết, rồi đôn đốc thủ hạ tập trung tinh lực tiến hành tra án.
Cô hi vọng có thể phá giải vụ án này trong thời gian ngắn, trên tay cô đã tích cóp mấy vụ án chưa giải được rồi, cô không muốn có thêm một vụ nữa.
Chỉ là không theo ý cô, vụ án này đã được chú định là không có đầu mối.

Triệu Thụy trừ diệt xong Thanh Nguyên Bình Thành, thu Đệ nhị nguyên thần về đan điền, rồi trở về nhà trọ mình, tiến hành tắm rửa.
Đã lấy được trang sách của Phong Thần chi thư, hắn hẳn sẽ không ở lại thành thị này bao lâu, rất nhanh sẽ phải đi thôi.
Chỉ là hắn không biết, trang Phong Thần chi thư tiếp theo sẽ ở đâu.
Hắn chỉ có thể trông chờ gợi ý thần bí đó giáng lâm trong giấc mộng.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, vừa ra khỏi phòng rửa mặt, cầm điện thoại lên coi thử.
Trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, là đám Đinh Linh, Đường Lỗi gọi.
Triệu Thụy không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là bọn họ gọi hắn thúc giục đi làm, đêm qua viện bảo tàng xảy ra chuyện lớn, cảnh sát lại phải bận bịu rồi.
Ăn uống xong, Triệu Thụy nhanh chóng tới viện bảo tàng.
Đinh Linh nộ khí bừng bừng phê bình hắn một trận, Triệu Thụy chỉ cười cười, tịnh không để ý.
Nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng (người gặp chuyện vui tinh thần sẽ sảng khoái), tu vi của hắn tăng lên một bước dài, lại tiêu diệt được Thanh Nguyên Bình Thành, trong lòng đang cao hứng, những lời phê bình của Đinh Linh coi như không nghe.
Làm bộ điều tra trong viện bảo tàng một hồi, Triệu Thụy theo đám Đinh Linh trở về cục cảnh sát.
Từ đầu tới đuôi hắn không hề nhìn thấy tu hành giả Thần Đạo giáo còn lại.
Triệu Thụy lại chẳng để ý gì tới đám tàn binh bại tướng này.
Hắn rất nhanh đã phải rời Tân Dương, đến nơi khác rồi.
Trung Quốc rộng thế này, người nhiều thế này, Thần Đạo giáo Nhật Bản cho dù thực lực mạnh hơn, cường giả nhiều hơn, thì cũng đi đâu để tìm hắn?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.