Thần Ma Chi Mộ

Chương 393: Kế Trương Lương Và Thang Qua Tường






Rời khỏi viện bảo tàng, chuyện đầu tiên Triệu Thụy làm chính là gọi điện thoại cho Xích Hỏa lão yêu.
Hắn yêu cầu Xích Hỏa lão yêu đến phối hợp với kế hoạch của hắn.
Xích Hỏa lão yêu tiếp được điện thoại của Triệu Thụy, cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, Triệu Thụy đã một đoạn thời gian dài không liên hệ với hắn.
Đương nhiên, hắn cũng biết Triệu Thụy không có chuyện gì sẽ không lên điện Tam Bảo, đã gọi điện cho hắn tức là có chuyện cần hắn làm, thế là hắn cũng không nói xa nói gần, trực tiếp hỏi cần hắn làm gì.
“Chỉ là muốn ngươi giúp ta một chuyện nhỏ…” Triệu Thụy bèn kể đơn giản kế hoạch của mình cho Xích Hỏa lão yêu một lần.
“Đây… đâu có phải chuyện nhỏ!” Xích Hỏa lão yêu nghe xong, liền gào lên trong điện thoại.
Trong kế hoạch của Triệu Thụy, hắn phải đối diện với cả đám tu hành giả Thần Đạo giáo Nhật Bản, thậm chí cả Phân Thần kì cường giả.
Mà hắn bất quá chỉ là một con hỏa tích dịch Kim Đan kì mà thôi, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một nhiệm vụ cực kì nguy hiểm.
(Chỗ này tác giả lại nhầm, Xích Hỏa lão yêu đã tới Nguyên Anh kì rồi.)
Một khi không cẩn thận, hơn năm trăm năm tu hành của hắn chỉ sợ sẽ đi tong hết!
“Ngươi sợ sao?” Triệu Thụy hỏi một câu.
“Nói nhảm! Ta mới Kim Đan kì, đối diện với tu chân giả Phân Thần kì, đương nhiên phải sợ chứ!” Xích Hỏa lão yêu thẳng thắn.
“Ta cũng không cần ngươi giao thủ với bọn chúng, chỉ cần ngươi hấp dẫn sức chú ý của mấy tên tu hành giả đó thôi, chỉ cần bọn chúng xuất hiện, ngươi cứ ba chân bốn cẳng ù té chạy, như thế cũng không được sao?”
“Thế nhưng… bọn chúng tuyệt đối chạy nhanh hơn ta!”
“Chuyện này ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ tìm Huyền Linh đại sư của Luyện Khí Tông, và Phong Tang Tử của Đan Đỉnh Phái suy nghĩ biện pháp, dù thế nào cũng khiến ngươi có thể chạy thoát không một chút sứt mẻ.”

“Huyền Linh đại sư? Phong Tang Tử?” Xích Hỏa lão yêu nghe hai cái tên này, lại có chút dao động.
Hai người này đều là đại nhân vật thanh danh hiển hách trong tu chân giới, cho dù không phải nhân vật mũi nhọn nhất nhưng cũng là những đại sư đứng ở tầng trên của tu chân giới nhìn xuống chúng sinh, tuyệt đối không phải tu chân giả bình thường có thể với cao.
Nếu như có thể được một hai kiện bảo vật từ chỗ bọn họ, cho dù chỉ là món hàng tầm thường trong mắt hai vị đại sư, đối với tu hành của hắn cũng có chỗ tốt to lớn!
Dù sao hắn cũng quả thật thiếu của Triệu Thụy một cái nhân tình, dẫu sao cũng phải trả lại.
Xích Hỏa lão yêu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy nguy hiểm này cũng đáng giá để liều.
“Được rồi, nếu có thể bảo đảm cho an toàn của ta, vậy ta đồng ý làm.”
“Quyết định vậy đi.” Triệu Thụy ngắt điện thoại, lại không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, hắn còn phải đi Thiên Phúc ảo cảnh, kiếm giùm Xích Hỏa lão yêu mấy thứ để giữ mạng.
Huyền Linh đại sư lại rất có phong độ đại sư, vừa nghe Triệu Thụy muốn mượn mấy kiện pháp khí, cũng chẳng suy nghĩ gì, đáp ứng hết sức sảng khoái.
Đương nhiên, ngoại trừ sảng khoái, Huyền Linh đại sư cũng dùng vẻ mặt lấy lòng mà đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, là nếu Triệu Thụy lại tìm được mảnh vỡ của viễn cổ thần khí, hãy chia cho hắn một cái.
Cật nhân chủy nhuyễn, chưởng nhân thủ đoản, Triệu Thụy tự nhiên không tiện cự tuyệt, bèn gật đầu lia lịa.
Dẫu sao mấy mảnh vỡ ấy hắn cầm cũng vô dụng, không bằng đi kiếm một cái nhân tình.
Huyền Linh đại sư thì lại mừng ngoài tưởng tượng, vuốt chòm râu bạc phơ, cơ hồ cười không khép miệng lại được, cho rằng mình chiếm được tiện nghi lớn.
Lấy được pháp khí từ chỗ Huyền Linh đại sư, Triệu Thụy rời Thiên Phúc ảo cảnh, trở về Tân Dương.
Chờ trong nhà mấy tiếng đồng hồ, tới tám chín giờ tối, Xích Hỏa lão yêu theo địa chỉ đã cho từ trước, bay vào nhà hắn.
“Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, Xích Hỏa lão yêu.

Ta còn cho rằng ngươi không dám tới chứ.” Triệu Thụy đứng dậy khỏi ghế sofa, chào hỏi.
“Sao thế được? Triệu Thụy ngươi có lệnh, ta còn dám không tới?” Xích Hỏa lão yêu vội vàng nói.
Triệu Thụy cười cười, đưa ba kiện pháp khí vào tay hắn: “Đây là ba kiện bảo vật mượn từ chỗ Huyền Linh đại sư.
Cửu Cung ẩn linh kim phù, có thể khiến ngươi ẩn giấu linh khí của mình trong mười lăm phút, bất quá chỉ dùng được một lần, dùng xong tự động bị hủy.
Băng tinh thuẫn, có thể giảm yếu công kích của Phân Thần kì cường giả, ừm, cũng chỉ chịu được hai lần.
Còn có một cây Ngũ Thải Hỏa Sư phủ, kiện pháp khí này không hạn chế sử dụng, có thể tăng lực công kích của ngươi lên một mức lớn, cho dù không thể khiến lực công kích của ngươi đạt tới Xuất Khiếu kì, nhưng cũng không kém bao nhiêu.”
Do hai kiện pháp khí trước thuộc loại tiêu hao, Xích Hỏa lão yêu không hứng thú nhiều lắm, nhưng vừa nghe kiện pháp khí sau, tròng mắt liền sáng lên, vội vàng vơ lấy nắm trong tay, không chịu buông ra.
Kiện pháp khí này so với kiện vốn có của hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn lúc này cảm thấy, giúp Triệu Thụy làm việc, tuy có hơi mạo hiểm, nhưng thù lao lại không phải tầm thường!
Nguy hiểm càng lớn, báo đáp càng cao, câu này nói thật không sai.
Chờ Xích Hỏa lão yêu hưng phấn xong, Triệu Thụy cẩn thận dặn dò một lần, bảo hắn hành động theo kế hoạch.

Xích Hỏa lão yêu nghe rất cẩn thận, chuyện này liên quan tới tính mạng hắn, không thể có nửa điểm qua loa.
Phân phó xong xuôi, hai người im lặng ngồi trong nhà trọ, chờ tới đêm khuya, đèn đóm xung quanh gần như tắt hết mới bắt đầu hành động.
Hai người rời nhà trọ, bay tới đỉnh một cao ốc cách viện bảo tàng một cây số.
Triệu Thụy chỉ rõ mục tiêu cho Xích Hỏa lão yêu, Xích Hỏa lão yêu tiếp tục bay về phía viện bảo tàng, Triệu Thụy thì đứng trên đỉnh cao ốc, lẳng lặng chờ thời cơ đến.
Tốc độ phi hành của Xích Hỏa lão yêu rất nhanh, mười mấy giây sau đã đến viện bảo tàng, đồng thời tiến vào trong.
Do Xích Hỏa lão yêu khởi động Cửu Cung Ẩn Linh kim phù trên người, vì vậy mãi tới khí tiến vào trong viện bảo tàng mới bị đám tu hành giả Thần Đạo giáo Thanh Nguyên Bình Thành phát hiện.
Bọn chúng không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, đặc biệt là Thanh Nguyên Bình Thành, cho rằng mồi câu mình thả xuống cuối cùng đã thành công dụ địch nhân ra, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn chuẩn bị bố trí thủ hạ tiến hành vây bắt tu chân giả mới xuất hiện, ai biết Xích Hỏa lão yêu đột nhiên triển động thân hình, đến miếng đá của Nhung Vu cũng không lấy, đã chạy ra bên ngoài.
“Thằng cha này muốn nửa đường bỏ chạy!”
Thanh Nguyên Bình Thành thầm kêu một tiếng không hay, đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, vội vàng triển động thân hình, tăng hết tốc độ đuổi theo Xích Hỏa lão yêu.
Hắn biết, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ rồi là không dẫn dụ địch nhân ra được nữa.
Những tu hành giả Thần Đạo giáo còn lại cũng lao nhao hiện thân, đuổi sát phía sau Thanh Nguyên Bình Thành.
“Không được đuổi theo toàn bộ! Lưu một nửa người lại giữ miếng đá của Nhung Vu!” Gia Đằng Trung Hành tương đối lý trí hơn, vội vàng quát tháo hai mươi mấy thuộc hạ lưu lại, cùng hắn ở trong viện bảo tàng.
Xích Hỏa lão yêu và Thanh Nguyên Bình Thành hai người một chạy một đuổi như một trận gió, xông ra khỏi viện bảo tàng, điên cuồng thổi trong thành phố.
Xích Hỏa lão yêu đặc ý chọn những hẻm nhỏ địa hình phức tạp, quanh đi quanh lại, Thanh Nguyên Bình Thành tuy thực lực cường đại nhưng nhất thời cũng không đuổi kịp, chỉ đành từ từ rút ngắn cự ly.
Rất nhanh, hai người đã vất bỏ viện bảo tàng lại xa lắc phía sau.
Triệu Thụy đứng trên đỉnh cao ốc, mang Minh Linh mặt nạ, ẩn giấu toàn bộ khí tức của hắn.
Khi hắn thấy Xích Hỏa lão yêu dẫn một đám tu hành giả Nhật Bản xông ra khỏi viện bảo tàng, hắn liền biết kế điệu hổ ly sơn của mình đã thành công.
Hắn nhảy từ tầng lầu cao cả trăm mét xuống, đáp xuống đất, rồi im hơi lặng tiếng tiếp cận viện bảo tàng.

Hắn biết, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy miếng đá của nhung vu.
Bởi vì hắn không biết Xích Hỏa lão yêu có thể quấy rầy Thanh Nguyên Bình Thành bao lâu.
Vạn nhất Thanh Nguyên Bình Thành đột nhiên tỉnh ngộ, nửa đường giết trở về, vây thì công lao đi đứt cả.
Triệu Thụy tiếp cận viện bảo tàng, nhảy lên nóc tòa nhà, rồi trải cảm giác ra, thăm dò tình huống bên trong.
Do quá nửa tu hành giả đã theo Thanh Nguyên Bình Thành đuổi ra ngoài, phòng vệ trong viện bảo tàng tỏ ra có chút trống trải.
Chỉ có Gia Đằng Trung Hành dẫn hai thần quan và hai mươi mấy thành viên bình thường của Thần Đạo giáo canh giữ xung quanh miếng đá của Nhung Vu.
“Cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không quay trở lại!” Triệu Thụy nhếch miệng cười, rồi lấy Thị Huyết ma đao ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, trút chân khí vào bên trong.
Đao mang màu đỏ sẫm liền sáng lên trong đêm tối, giống như mãnh thú đói khát muốn hút no máu tươi.
Triệu Thụy đấm một quyền dâp vỡ nóc tòa nhà, rồi quát lớn một tiếng, như sao băng rơi xuống, Thị Huyết ma đao trong tay toàn lực chém về phía Gia Đằng Trung Hành với uy thế cuồng mãnh.
Mọi tu hành giả Thần Đạo giáo trong viện bảo tàng toàn bộ đều giật nảy mình, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đao mang màu máu chói mắt, khiến bọn chúng cơ hồ không mở mắt ra nổi!
“Sao lại nhảy ra một tên!” Gia Đằng Trung Hành sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, vội vàng lui nhan ra sau, hi vọng có thể tránh được một kích lăng lệ này.
Thế nhưng, Triệu Thụy quyết tâm tốc chiến tốc quyết, một đao này cơ hồ tập trung toàn bộ lực lượng, nhanh nhẹn vô cùng, hắn làm sao tránh nổi?
Một tiếng “ầm” vang lên, một đao của Triệu Thụy nặng nề chém lên sống lưng của hắn.
Gia Đằng Trung Hành kêu thảm một tiếng, cả người bị chém bay ra, đập vỡ vách tường dày cui của viện bảo tàng, bay thẳng ra đường cái ở ngoài trăm mét mới rơi xuống.
Bộ giáp xích phòng ngự trên người hắn bị chặt thành mảnh vụn, trên lưng hắn da thịt vỡ toác, một vết thương sâu hoắm kéo dài từ bả vai xuống tới mông.
Chân khí cuồng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể hắn, chấn kinh mạch hắn thất linh bát lạc.
Gia Đằng Trung Hành, đại thần quan của Bát Phan thần xã, đến một chú pháp cũng chưa thi triển ra, đã mất đi sức chiến đấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.