Thần Ma Chi Mộ

Chương 385: Giải Cứu Nhanh Chóng






Triệu Thụy tịnh không có giao tình với Lương Đông Hải, kì thật có thể hoàn toàn không quản chuyện nhà của Lương Đông Hải.
Thế nhưng hắn biết, nếu hắn không ra tay tương cứu, già trẻ cả nhà Lương Đông Hải khẳng định sẽ bị tu hành giả Thần Đạo giáo giết hết toàn bộ.
Mấy tên đó tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng làm được.
Triệu Thụy tự thấy không cách nào trơ mắt nhìn người nhà của Lương Đông Hải chết thảm trong tay Thần Đạo giáo Nhật Bản như vậy.
Tuy Lương Đông Hải hợp tác với tu hành giả Nhật Bản khiến người ta tiếc rẻ, nhưng người nhà của hắn lại là những người vô tội.
Lại nói, Lương Đông Hải đã trả giá cho hành vi của mình bằng chính mạng mình, trừng phạt kiểu đó cũng đủ rồi.
Trong lòng Triệu Thụy kì thật cũng có chút đồng tình với Lương Đông Hải.
Nếu không phải già trẻ cả nhà đều bị tu hành giả Thần Đạo giáo khống chế, Lương Đông Hải có lẽ sẽ không tái xuất gian hồ sau mười năm, cuối cùng dẫn tới bản thân thảm tử ở đây.
Nhớ lại hành vi của tu hành giả Thần Đạo giáo, Triệu Thụy tương đối xem thường.
Thân là tu hành cường giả, lại dùng phụ nữ trẻ em và người già làm con tin, không khác gì với tụi lưu manh xã hội đen, đúng là hoàn toàn không coi trọng thân phận!
Trong lòng Triệu Thụy ngầm tự quyết định, vô luận như thế nào cũng phải cứu người nhà của Lương Đông Hải ra, đả kích sự hung hăng kiêu ngạo của Thần Đạo giáo Nhật Bản một lần cho thích đáng.
Triệu Thụy tịnh không biết người nhà của Lương Đông Hải trước mắt đang ở đâu.
Bất quá, lúc Đằng Nguyên và Lương Đông Hải giao dịch, từng yêu cầu gặp mặt người nhà, mà Đằng Nguyên đáp ứng hết sức thẳng thắn.
Triệu Thụy cảm thấy người nhà của Lương Đông Hải có thể ở đâu đó trong Tân Dương này, đang bị đồng bọn của Đằng Nguyên canh giữ nghiêm mật.
Nếu như cẩn thận tìm kĩ trong phạm vi thành phố, hẳn có thể tìm ra.
Đương nhiên, nếu như đồng bọn của Đằng Nguyên cũng là tu hành giả, vậy thì hẳn càng dễ tìm ra hơn.
Hắn bay tới giữa trung tâm thành phố rồi ngừng lại, lơ lửng trên không, phóng Đệ nhị nguyên thần ra, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong thành phố.
Đệ nhị nguyên thần thu nhỏ thân hình như con ruồi, cấp tốc phi hành khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố, những tình huống thăm dò được truyền vào trong đầu Triệu Thụy.
Tìm kiếm như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ, Triệu Thụy bỗng phát hiện trong một khu biệt thự sang trọng ở vùng đồi núi góc tây bắc Tân Dương, có gợn sóng linh lực yếu ớt!

Triệu Thụy phấn chấn tinh thần, vội vàng điều khiển Đệ nhị nguyên thần bay qua, cẩn thận điều tra tình hình trong đó.
Đây là một khu biệt thự có tới bốn năm chục tòa, diện tích đất chiếm tương đối rộng, bên ngoài khu biệt thự bao bằng lan can sắt cao hai mét, khiến người ta không dễ dàng tiến vào.
Cũng không biết tình hình tiêu thụ thế nào, có lẽ người có tiền mua để đầu tư, nhà thật sự ở trong khu biệt thự tịnh không nhiều lắm.
Ngoài ra, khoảng cách giữa hai tòa biệt thự rất xa, căn bản người khác không thể phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra trong biệt thự bên kia, Triệu Thụy cảm thấy Thần Đạo giáo chọn chỗ này làm nơi nhốt con tin tương đối không tệ, hiển nhiên đã tốn một phen công phu.
Triệu Thụy khống chế Đệ nhị nguyên thần bay vào trong biệt thự, tiếp tục thăm dò.
Trong biệt thự tổng cộng có mười lăm người, trong đó có tám người làm con tin bị nhốt trong phòng ngủ dành cho khách ở hướng bắc.
Tám người này có nam có nữ, có già có trẻ, tay chân đều bị trói chặt bằng dây điện, trong miệng cũng bị khăn lông nhét chặt cứng, trên mặt đầy vẻ kinh sợ.
Triệu Thụy đánh giá, bọn họ đại khái là người nhà của Lương Đông Hải.
Ngoại trừ tám con tin ra, trong biệt thự còn có bảy đại hán vạm vỡ sát khí đằng đằng, phân tán các nơi trong biệt thự.
Bảy người này mỗi người đều có phân công, có một số giữ cửa, có một số phụ trách giám sát tình hình bên ngoài, có một số đi đi lại lại tuần tra trong biệt thự.
Trong bảy đại hán có sáu người vũ trang tận răng, trang bị vũ khí hạng nặng, đủ để tạo nên một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ!
Đại hán sau cùng có bộ dạng thủ lĩnh, một mình tọa trấn phòng con tin, cứ cách một đoạn thời gian liền có người tiến vào báo cáo với hắn tình huống bên ngoài, gợn sóng linh lực yếu ớt tà truyền từ trên người hắn ra.
Triệu Thụy lập tức phán đoán, người này chính là tu hành giả của Thần Đạo giáo, chỉ là thực lực khá yếu, vì vậy gợn sóng linh lực cũng không mạnh lắm, hơi không chú ý là có thể dễ dàng bỏ qua người này.
Làm rõ vị trí người nhà của Lương Đông Hải, hiểu đại khái tình huống, Triệu Thụy triển động thân hình, bay về phía khu biệt thự đó.
Chưa tới một phút thời gian, Triệu Thụy đã tới được phía trên tòa biệt thự nơi giam giữ người nhà của Lương Đông Hải.
Hắn cẩn thận cân nhắc kế hoạch hành động một lần, quyết định đầu tiên phải giải quyết tu hành giả Thần Đạo giáo trong phòng ngủ trước.
Chỉ cần tiêu diệt tu hành giả, bảo vệ được những con tin trong phòng ngủ, mấy tên đại hán cầm súng đó không có cách nào tạo thành uy hiếp được.
Triệu Thụy rơi xuống nóc nhà, rồi đập một quyền xuống.
Nóc nhà xuất hiện một lỗ hổng lớn trong nháy mắt, gạch đá biến thành bụi đất rơi đầy cả phòng, làm cho tầm nhìn mọi người đều trở thành mơ hồ.
Tên tu hành giả trong phòng ngủ không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ dưới tình huống hắn không phát hiện được, lại tới trên nóc nhà!
Trong chớp mắt hắn ngạc nhiên đó, Triệu Thụy đã nhẹ nhàng rơi từ lỗ hổng xuống, lướt tới bên cạnh hắn.
“Ngươi là kẻ nào!”
Tu hành giả Thần Đạo giáo kinh sợ rống lên một tiếng, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa ngưng tụ chân khí, chuẩn bị phản kích.
Triệu Thụy mặt không biểu tình ngậm chặt miệng, không thèm để ý câu hỏi của hắn, trọng quyền ngưng tụ chân khí màu vỏ quýt mạnh mẽ đánh ra.
Một tiếng “ầm” nổ vang lên, nắm đấm của Triệu Thụy nặng nề đập lên ngực tên tu hành giả.
Chân khí cuồng mãnh từ trong nắm đấm của hắn bùng ra, trong chớp mắt đã chấn nát kinh mạch toàn thân tên tu hành giả đó.
Tên tu hành giả Thần Đạo giáo đó kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, bay đập lên tường, rồi trượt xuống mặt đất, không còn hơi thở.
Nghe tiếng động là trong phòng, hai tên đại hán tay cầm tiểu liên hết sức nhanh chóng đạp cửa xông vào.
Vừa tiến vào, bọn chúng liền nhìn thấy cấp trên phụ trách coi giữ con tin đã nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, một kẻ thần bí mang mặt nạ bạc yêu dị đang đứng cạnh thân cấp trên chúng.
Hai tên đại hán đó giật nảy mình, không ngờ vị cấp trên thực lực cường hoành lại bị giải quyết nhanh gọn như vậy!
Bọn chúng cơ hồ đều không có suy nghĩ gì, chĩa thẳng mũi súng vào Triệu Thụy theo phản xạ, chuẩn bị bắn ra.
Cò súng còn chưa kịp bóp, thân hình Triệu Thụy đã chớp lên một cái, xông tới bên cạnh bọn chúng, bàn tay cứng như thép đã cắt mạnh lên cổ họng hai tên.
Trong mắt hai đại hán lộ ra thần sắc tuyệt vọng, buông rơi tiểu liên, hai tay ôm cổ họng, từ từ sụm xuống mặt đất.
“Tu hành giả!”
“Hắn là tu hành giả!”
Bốn đại hán từ phòng khác đuổi tới, thấy một màn này không khỏi kinh hoảng la lên bằng tiếng Nhật.
Bọn chúng đều là ngoại vi đệ tử của Thần Đạo giáo, tự nhiên hết sức rõ ràng một tu hành giả cường hoành có thể khủng bố cỡ nào!
Tuy trong tay bọn chúng có nắm vũ khí hạng nặng, nhưng căn bản không có tác dụng gì với tu hành giả thực lực cường hoành, đùng là không khác gì đồng nát sắt vụn!
Bốn đại hán hoàn toàn mất đi đấu chí, la lên một tiếng, phân thành mấy phòng, hoảng hốt chạy trốn.
Triệu Thụy đã hạ quyết tâm diệt trừ toàn bộ những kẻ Thần Đạo giáo xâm nhập này, đâu thể để chúng chạy thoát như vậy?
Hắn xòe năm ngón tay, bốn luồng chân khí màu vỏ quýt từ trong lòng bán tay hắn bắn ra như tên rời dây cung, phân thành bốn hướng, đuổi thẳng theo bốn đại hán.
Bốn đại hán mới chạy mấy bước đã bị đuổi kịp.
Chân khí to cỡ ngón tay bắn vào sau lưng chúng, mang theo một trận mưa máu bắn ra phía trước, dễ dàng xuyên qua thân thể chúng!
Bốn đại hán kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, biến thành bốn thi thể.
Chớp mắt, đệ tử Thần Đạo giáo trong cả tòa biệt thự đã bị tiêu diệt toàn bộ, cả quá trình không tới một phút, hoàn toàn không kinh động tới bên ngoài!
Người nhà của Lương Đông Hải ngơ ngẩn nhìn chăm chăm Triệu Thụy, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Người mang mặt nạ bạc đột nhiên xông vào này, đảo mắt một cái đã tiêu diệt bảy tên đại hán tay cầm vũ khí.
Lực lượng cường đại thế này, thủ đoạn lãnh khốc sấm sét thế này sao không khiến họ sợ hãi, chấn kinh!
Bọn họ khẩn trương nín thở, đưa ánh mắt lên người Triệu Thụy, thân thể run lên cầm cập, không biết người mang mặt nạ bạc này tiếp theo sẽ làm gì.
Bọn họ sợ người mang mặt nạ bạc này sẽ diệt sạch cả bọn họ, nhưng đáy lòng lại mang một tia hi vọng mong manh.
Hi vọng người mang mặt nạ bạc thần bí này có thể giải cứu cho họ.
Triệu Thụy quét mắt nhìn bọn họ một cái, đột nhiên đưa tay lên, bắn ra một luồng chân khí.
Luồng chân khí đó xoay quanh tám người nhà của Lương Đông Hải một vòng, cuốn chặt lấy thân thể bọn họ.
Sau đó, mũi chân Triệu Thụy nhấn lên mặt đất, bay lên trời, tám người nhà họ Lương cũng bị chân khí trói buộc mang lên cao.
Người nhà họ Lương chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, dưới chân mây đen bay bay, đảo mắt cả người đã lên cao ngàn mét, trên dưới trái phải, ngoại trừ vòng chân khí to cỡ ngón tay, không có chỗ dựa nào khác.
Bọn họ nào đã gặp được cảnh này, mỗi người đều bị dọa đến hồn bất phụ thể, hai nữ nhân càng trào cả nước mắt, miệng kêu ư ư, không ngừng vặn vẹo thân thể, hi vọng mình có thể trở về mặt đất.
Triệu Thụy làm như không nhận ra sự sợ hãi của họ, chỉ mang bọn họ bay tới trước, chẳng bao lâu đã bay tới gần trạm xe lửa.
Tìm chỗ không người đáp xuống, thả tám người nhà họ Lương xuống, Triệu Thụy vung tay một cái, luồng chân khí đó bèn tan đi.
Người nhà họ Lương nằm trên đất nửa ngày vẫn kinh hồn chưa định, như trong cơn ác mộng.
“Các ngươi đi đi, đi thật xa đi.” Triệu Thụy xua xua tay, nói.
“A? Ngươi thả chúng ta đi?” Cha của Lương Đông Hải lúc này mới hơi tỉnh táo lại, lộ vẻ khó tin.
“Đương nhiên, nếu không hà tất phải tốn nhiều công phu mang các ngươi tới trạm xe lửa như vậy?” Triệu Thụy lạnh nhạt nói một câu, móc ra một xấp tiền đưa vào tay cha Lương Đông Hải “Mau rời khỏi Tân Dương, đừng trở lại nữa.
Ngoài ra, đừng nhắc tới chuyện xảy ra trong đêm nay cho bất cứ ai.”

Người nhà họ Lương nghe Triệu Thụy nói vậy mới tin chắc mình đã an toàn, quả tim nãy giờ treo lên cũng được thả xuống.
“Chúng tôi biết.
Chúng tôi biết.
Sau khi chúng tôi rời đi, sẽ không trở lại nữa, và cũng sẽ giữ kín bí mật.” Cha Lương Đông Hải liên tục gật đầu đáp ứng, không dám chậm trễ chút nào.
Ông ta năm đó cũng là một kẻ trộm mộ trứ danh, cũng từng tu tập thuật trộm mộ của họ Lương.
Bất quá, ông tư chất có hạn, tu vi thấp kém, thua xa đứa con Lương Đông Hải của ông, càng không thể so được với Triệu Thụy.
Bây giờ, ông thấy thực lực Triệu Thụy cường hãn như vậy, hơn nữa còn có thể mang bọn ông đằng vân giá vụ, phi hành trên không, không khỏi coi Triệu Thụy là thần tiên cứu khổ cứu nạn.
“Tiên nhân à! Ông cứu cả nhà họ Lương chúng tôi, xin nhận của tôi một lạy!” Lương phụ kích động quỳ xuống đất, muốn đập đầu tạ ơn Triệu Thụy.
Những người khác trong nhà họ Lương cũng ào ào quỳ xuống.
đập đầu lia lịa, tỏ lòng cảm kích.
Ơn cứu mạng thế này, cảm tạ thế nào cũng không quá đáng.
Thế nhưng Triệu Thụy không muốn nhận đại lễ này, vung tay một cái, một luồng gió mát thổi qua, đỡ hết những người đang quỳ dưới đất lên.
“Chút chuyện nhỏ nhặt, không cần để ý.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói “Tôi chỉ nhận lời phó thác của Lương Đông Hải, hoàn thành di nguyện cuối cùng của hắn.”
“Di nguyện? Lương Đông Hải chết rồi!”
Lương phụ vừa nghe liền như bị sét đánh, thân thể lắc lư, thiếu chút nữa lăn ra xỉu.
Tuổi ông đã gần tám chục, lại người tóc bạc tiễn người tóc đen, loại đả kích này thật khiến ông khó mà chịu nổi.
Mẹ, vợ con của Lương Đông Hải vừa nghe tin dữ cũng đều khóc thút thít.
Triệu Thụy để họ khóc một hồi, mới vung tay lên nói: “Đi đi, nếu không sẽ không kịp nữa.”
Mọi người nhà họ Lương lại bái tạ Triệu Thụy một lần, rồi mới xoay người rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.