Thần Ma Chi Mộ

Chương 373: Vương Lão Hổ






Nghe hai người Huyền Linh đạo trưởng và Phong Tang Tử nghị luận một hồi, Triệu Thụy đột nhiên hỏi: “Hai người có biết địa điểm quyết chiến giữa Du Mộc Chính Anh và Bái Thủy chân nhân ở đâu không? Tôi muốn đi xem lúc hai người quyết chiến.”
“Không biết.” Phong Tang Tử và Huyền Linh đạo trưởng đồng thời lắc đầu.
“Quyết chiến giữa những cường giả như vậy, địa điểm quyết đấu bảo mật phi thường, bình thương không cho người bên ngoài biết.
Hai hổ đánh nhau tất có một bị thương.
Bên thất bại cố nhiên là trọng thương, thậm chí hồn phi phách tán.
Nhưng bên thắng lợi cho dù không bị thương cũng tiêu hao đại lượng chân khí.
Nếu địa điểm quyết đấu lộ ra, vạn nhất có người tập kích sau cuộc chiến, bình thường sẽ cửu tử nhất sinh, cho nên rất ít người tiết lộ ra ngoài.”
“Thì ra là như vậy à.” Trên mặt Triệu Thụy lộ vẻ thất vọng, tri kỉ tri bỉ mới có thể bách chiến bất đãi.
Nhưng bây giờ xem ra hắn tựa hồ không có cơ hội tìm hiểu thực lực của Du Mộc Chính Anh rốt cuộc cường đại cỡ nào.
Ba người nói chuyện một hồi, Triệu Thụy cảm thấy mình đã tương đối hiểu rõ tình huống, mục đích tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh lần này đã đạt được, cũng không muốn ở lại nữa, bèn đứng lên cáo biệt Phong Tang Tử và Huyền Linh đạo trưởng rồi rời Thiên Phúc ảo cảnh.
Trở về phòng ngủ của mình, cất Cửu Cung Xuyên Không Lệnh vào Càn Khôn giới chỉ, Triệu Thụy tắm rửa qua rồi nằm ngủ, sáng sớm hôm sau, hắn như thường lệ tới cục cảnh sát đi làm.
Vừa tiến vào văn phòng, ngồi xuống chỗ mình, Đường Lỗi đã cầm ly trà, vừa uống vừa đi tới chào hỏi hắn.
Triệu Thụy cười trả lời rồi hỏi: “Đúng rồi, Đỗ Bằng Phi đó cứu sống được không?”

“Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, thần trí không tỉnh táo lắm, bất quá đang được giám sát trong phòng bệnh nặng, Đinh đội trưởng đã phái người trông coi rồi.”
“Thằng cha đó mạng cũng lớn lắm, trúng ba phát còn chưa chết, đúng là kiên cường nha.” Triệu Thụy cười đùa.
Đường Lỗi uống một ngụm trà, bĩu môi: “Coi như hắn hên.
Bất quá, ta lại hi vọng hắn chết cho rồi, khỏi phải sau này làm hại người khác nữa.”
Triệu Thụy cười nói: “Ngươi cũng quá lo rồi.
Hắn còn làm hại được người nào nữa? Thân mang nhiều nợ máu như vậy, tùy tiện lôi ra một vụ, đủ để xử hắn tử hình rồi.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Đường Lỗi lắc đầu phản bác “Chỉ sợ hắn cắn chặt răng không mở miệng, lại thêm ông chủ phía sau bảo vệ hắn, cho dù những tội xài súng, bắt cóc, tập kích cảnh sát, nhiều lắm cũng chỉ nhốt được hắn vài năm là cùng.”
Nói đến đây, Đường Lỗi đột nhiên hạ thấp giọng: “Từ tối hôm qua tới sáng nay, điện thoại của Đinh đội trưởng xém chút nữa nổ tung rồi! Đều là vì chuyện của Đỗ Bằng Phi, trong đó còn không thiếu gì cao tầng đội cảnh sát, chỉ là không cùng một hệ thống với chúng ta mà thôi!”
“Thật sao? Năng lượng của ông chủ phía sau Đỗ Bằng Phi đó cũng lớn thật.
Thằng cha đó rốt cuộc là ai?”
“Chuyện này ngươi cũng không biết? Đó là lão tổng thanh danh hiển hách của Hoa Nghiệp công ti, Vương Hổ đó! Ngoại hiệu là Vương lão hổ.
Bây giờ người trên hắc đạo đều tôn xưng hắn một tiếng Hổ Gia.”
“Hổ Gia?”
Triệu Thụy nhớ lại, dường như lúc đầu giáo huấn Hoàng Điểu, từng nghe hắn nói anh họ hắn làm việc bên cạnh Hổ Gia gì đó.
Chắc chắn Hổ Gia này chính là Vương Hổ rồi.
“Này.
Vương lão hổ này được cho là giáo phụ của hắc đạo Tân Dương, xuất đạo hai mươi mấy năm, đám hắc đạo lão đại cũng thời với hắn, lớp thì chết, lớp thì bị bắt, cơ hồ không ai có kết cục tốt.
Chỉ mình hắn tùy cơ ứng biến, từ hắc sang bạch, làm ăn chính đáng, kết quả không chỉ không sao, mà làm ăn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lời, có địa vị quan trọng trong giới buôn bán ở Tân Dương.
Không chỉ có vậy, hắn còn đặc ý lôi kéo một số cao tầng trong chính giới, cảnh giới Tân Dương, nghe nói có dính líu giao tình với một số người trong đó.
Vương lão hổ này tuy đã rửa tay chậu vàng, bất quá, sức ảnh hưởng của hắn trên hắc đạo tịnh không bị suy yếu, trái lại càng phình to, tuyệt đối là một nhân vật giẫm chân làm cả Tân Dương rúng động.”
“Uy phong thật nhỉ.” Triệu Thụy cười cười không tỏ thái độ “Đỗ Bằng Phi quan hệ với hắn thế nào?”
“Đỗ Bằng Phi là tâm phúc của hắn, trừ bảo vệ an toàn cho Vương lão hổ ra, việc làm ăn gặp tranh chấp nào khó giải quyết, Đỗ Bằng Phi này cũng sẽ ra tay, dùng bạo lực giải quyết.”
Triệu Thụy hiểu rõ quan hệ của hai người này rồi, gật đầu nói: “Chẳng trách Vương lão hổ muốn lôi hắn ra ngay, thằng cha này biết quá nhiều, vạn nhất lỡ miệng, liên lụy ra, đến Vương lão hổ cũng không đối phó nổi.”
Đường Lỗi thở dài: “Đúng đó! Vương lão hổ bây giờ liều mạng hoạt động, cũng không biết Đinh đội trưởng có thể đối phó không nữa!”
Triệu Thụy cười nói: “Đinh Linh tuy tính tình không tốt, hơn nữa thường làm khó ta, bất quá trên công tác lại hết sức nghiêm cẩn, chấp pháp công bằng, hẳn không dễ dàng cúi đầu với người khác.
Đương nhiên, nếu như cô ta bị gạt bỏ thì lại là chuyện khác.”
Triệu Thụy còn chưa nói hết, Đinh Linh đột nhiên từ sau lưng hắn đi ra, đi thẳng tới cạnh hắn, hai tay khoanh trước ngực, mặt không biểu tình nói: “Ngươi đây là khen ta hay chửi ta vậy?”
Triệu Thụy vội vàng lộ ra nụ cười vô hại: “Đương nhiên là khen cô!”
Đinh Linh lộ vẻ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, ưỡn thẳng lưng, xoay eo, thân người thẳng tắp quay về phòng làm việc của mình.
Bất quá, ác cảm trong lòng đối với Triệu Thụy từ trước tới giò lại lặng lẽ tan đi một ít.
Đinh Linh cảm thấy, cho dù Triệu Thụy này nhân phẩm thế nào, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn rất tinh chuẩn.
Cao ốc Hoa Nghiệp nằm ở khu thương nghiệp phồn hoa nhất Tân Dương, là một tòa cao ốc cao giá gần trăm tầng, cũng riêng biệt nhất trong rất nhiều những tòa cao ốc giá cao, là tòa cao nhất, được khen là kiến trúc đánh dấu cho Tân Dương.
Tòa cao ốc này là một trong rất nhiều vật nghiệp của công ti Hoa Nghiệp, tổng bộ công ti Hoa Nghiệp cũng ở trong tòa nhà này.
Lão tổng Vương Hổ của công ti Hoa Nghiệp ngậm một điếu xì gà, đứng trong phòng tổng tài trên tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn cảnh sắc phồn hoa bên ngoài qua cửa sổ kính to lớn.
Phòng làm việc to lớn xa hoa như phòng tổng thống của khách sạn năm sao, nhưng sắc mặt của Vương lão hổ lại thập phần âm trầm.
Hắn từ bạn bè trong giới cảnh sát biết được, chủ nhiệm bảo an công ti Đỗ Bằng Phi bị cảnh sát tạm giam vì những tội danh như tập kích cảnh sát, bắt cóc… hơn nữa còn thân thụ trọng thương, trước mắt đang được chữa trị ở bệnh viện!
Vương Hổ rít mạnh xì gà, tâm tình ác liệt tới cực điểm, Đỗ Bằng Phi này theo hắn mười mấy năm thời gian, là tâm phúc trong tâm phúc của hắn, rất nhiều lần sự việc bế tắc, đều do hắn tự thân phái Đỗ Bằng Phi ra tay giải quyết.
Nhưng bây giờ Đỗ Bằng Phi lại bị cảnh sát tạm giam!
Theo tin tức hắn được biết, Đỗ Bằng Phi trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.
Vương Hổ hết sức lo lắng, vạn nhất Đỗ Bằng Phi tiết lộ những chuyện đó ra ngoài, thế thì cơ nghiệp hắn cực khổ gây dựng mười mấy năm sẽ tan tành tro bụi trong sát na!
Bởi vì những sự tình này đều liên quan đến những tội phạm nghiêm trọng phi thường, khiến hắn ra pháp trường mấy chục lần vẫn chưa đủ!
Vạn nhất những hành vi phạm tội này tiết lộ ra, bằng hữu của hắn trên giới chính trị và cảnh sát cũng sẽ vứt bỏ hắn không chút do dự.
Bởi vì không ai muốn giao tiếp với một người chết, ai cũng không muốn bị liên lụy.
“Đáng chết thật! Cảnh sát bắn ba phát súng, sao còn không chết hắn!” Vương Hổ cắn xì gà, hung hăng phun qua kẽ răng một câu.
Hắn bây giờ thà rằng Đỗ Bằng Phi chết dưới súng cảnh sát.
Tuy Đỗ Bằng Phi theo hắn nhiều năm, một mực trung thành với hắn, nhưng theo hắn thấy, người trung thành hơn nữa cũng đều có thể phản bội, chỉ có miệng người chết là đáng tin cậy nhất.
Bất quá Đỗ Bằng Phi đã không chết, hắn chỉ còn cách nghĩ biện pháp nhanh chóng lôi hắn ra ngoài.

Vương Hổ từ từ hút thuốc, không ngừng phun khói, đến biểu tình trên mặt cũng bị khói xanh che mất.
Muốn lôi Đỗ Bằng Phi ra cũng không phải chuyện dễ.
Bởi vì Đinh Linh tiếp vụ án này nổi danh khó chơi, mềm cứng đều không chịu.
Hắn động viên rất nhiều quan hệ tới nói chuyện tình cảm, kết quả đều bị đuổi về như chém đinh chặt sắt, tạt tro vô mặt.
Trong lòng Vương Hổ bỗng bực dọc phi thường, bởi vì hắn đã biết, cảnh sát bắt Đỗ Bằng Phi là một thủ hạ trẻ tuổi của Đinh Linh, kêu là Triệu Thụy.
Hắn cảm thấy Đinh Linh này, còn cả Triệu Thụy, đúng là muốn đối đầu với hắn!
Sắc mặt Vương Hổ càng âm trầm thêm vài phần, hắn không phải quả hồng để mặc người ta nhào nặn.
Những cảnh sát này đã đụng chạm tới hắn, hắn nhất định sẽ cho chúng thấy chút nhan sắc.
Bất quá, đối phương là cảnh sát, hắn cần có người giúp đỡ một chút.
Yên lặng đứng trước cửa sổ, suy nghĩ một hồi, hắn xoay người, trở về bàn làm việc, gọi điện thoại cho Trương bí thư của thị chính pháp ủy Thạch thư kí.
“Là Trương Quýnh Trương bí thư đó hả? Tôi là Vương Hổ ở Hoa Nghiệp đây.
Tôi bây giờ muốn gặp mặt anh, không biết anh có thời gian không?”
“Thì ra là Vương tổng, ông tìm tôi có chuyện gì?” Trương bí thư hỏi một câu trong điện thoại.
“Nói trong điện thoại không tiện lắm.”
“Tốt, tôi tới ngay.”
“Vậy tôi chờ anh trong phòng làm việc.”
Vương Hổ ngắt điện thoại rồi ngồi lên ghế ông chủ, gác hai chân lên bàn, im lặng chờ Trương bí thư đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.